
hìm trong cây cối hoa cỏ”.
“Thật là lợi hại!”. Người có kiên nhẫn chăm sóc cả một vườn cây lớn
thế này, chắc không phải là người khó sống cùng. Giản Tình tự an ủi
mình. Cô từng nghe đồng nghiệp nhắc tới tổng giám đốc trước đây, nghe
chừng có vẻ là người hòa nhã, dễ gần. Tuy không thể thiếu được các mánh
khóe, thủ đoạn của kẻ kinh doanh, nhưng điềm đạm hơn so với tổng giám
đốc đương nhiệm.
Nghĩ đến đây, Giản Tình lại không kìm được lén liếc nhìn anh. Người
đàn ông này trước mặt cô luôn mềm mại như nước, cô rất ít khi thấy anh
tức giận. Nhưng ở trong mắt người khác, thật ra anh là người khó sống
chung. Bởi thân phận của Phương Khiêm, người khác luôn nhìn anh với vẻ
kính sợ. Hơn nữa tác phong xử lý công việc của anh luôn dứt khoát, quyết liệt khiến cho người ngoài không dám tiếp cận anh.
Bởi vậy anh chăm sóc cô chu đáo như thế cũng là có nguyên do của nó.
Cô là bạn gái của anh, nên cách anh quan tâm tới cô khác hẳn với những
người bình thường. Cô quan tâm đến anh, săn sóc anh, đồng thời anh cũng
yêu thương cô, lo lắng cho cô.
Biết rõ điều này, khóe miệng cô bất giác cong lên thành một nụ cười. Anh lập tức hỏi: “Em cười cái gì?”.
Giản Tình nhìn thấy ngôi nhà ba tầng thấp thoáng đằng trước, khẽ nói
với anh: “Khiêm, có anh ở bên cạnh, em chẳng còn sợ gì nữa”.
Thấy cô bất chợt nói vậy, Phương Khiêm rất vừa lòng mỉm cười, trả lời chắc nịch: “Đương nhiên rồi”. Chỉ cần là người con gái anh yêu thương,
anh sẽ dang rộng đôi cánh che chở cho cô ấy cả đời.
Xe Phương Khiêm dừng lại ở khoảng đất trống trước căn nhà, Giản Tình
mở cửa xuống xe, một cơn gió đêm mang theo hơi thở của vườn cây vờn qua
da mặt cô, làm cô khẽ rùng mình.
Một thanh niên trẻ tuổi đi đến, gọi một câu “cậu chủ” rồi nhận lấy
chìa khóa xe từ tay Phương Khiêm, chạy đi. Giản Tình đứng sững người,
không ngờ cảnh tượng hay được chiếu trên TV nay lại diễn ra ngay trước
mặt cô, khiến não bộ cô không kịp thích ứng.
Cô dè dặt hỏi: “Có nhiều người đang làm việc ở nhà anh à?”.
Thấy cô tò mò, Phương Khiêm chỉ mỉm cười, chìa tay ra để cô khoác
lấy, rồi vừa đi vào nhà vừa giải thích: “Ừm, có một ít. Người vừa nãy là lái xe, còn có người phụ trách phòng bếp, người phụ trách sân vườn,
người phụ trách vệ sinh. Những người này đều do dì Tề quản lý. Dì Tề
chính là người lần trước đưa quần áo sang cho em. Bình thường bà ấy có
vẻ nghiêm khắc, nhưng thực ra rất tốt bụng, chăm sóc mọi người trong nhà chu đáo lắm”.
Nghe giọng nói trầm ấm, êm tai của anh giải thích cho cô, Giản Tình như được ngâm mình trong hũ mật, thật ngọt ngào làm sao!
Cho dù ở công ty hay ở nhà, anh luôn là người chiếm ưu thế, hiếm khi
mở miệng giải thích chuyện gì với người khác. Vậy mà giờ anh lại giới
thiệu tỉ mỉ chuyện trong nhà cho cô, chứng tỏ vị trí của cô trong lòng
anh không giống người thường.
“Anh, sao giờ này mới đến?”. Một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc lễ
phục màu trắng chạy ra từ bên trong, nở nụ cười rạng rỡ ngọt ngào.
Giản Tình vừa nhìn thấy cô bé đã có cảm tình, hơn nữa lại cảm giác cô gái này trông rất quen, mình đã gặp ở đâu nhỉ? Tuy nhiên ngay lúc này
cô không thể nhớ ra.
Phương Khiêm thấy cô, cũng mỉm cười trìu mến, quay đầu giới thiệu với Giản Tình, “Đây là em gái anh, Phương Linh”.
“Chúng ta đã từng gặp nhau, lần trước em đi theo dì Tề đến đưa quần
áo cho chị”. Phương Linh cười tươi tắn, bộ dáng trông rất nghịch ngợm,
đáng yêu.
Nghe cô bé nhắc, Giản Tình cũng nhớ ra, bèn gật đầu, “Chào em, chị là Giản Tình”.
“Anh em nói chị là chị dâu tốt của em”. Phương Linh thân mật nắm tay
Giản Tình, “Chị dâu xinh quá, em mà là con trai chắc chắn sẽ giành lấy
chị từ tay anh em”.
“Được rồi, đi vào nói sau”. Thấy em gái càng nói càng loạn, Phương
Khiêm lập tức kéo Giản Tình vào bên trong, quay đầu lại hỏi Phương Linh, “Bên trong có nhiều người không?”.
Phương Linh bĩu môi, “Phương phu nhân tổ chức tiệc mà thiếu người đến dự chắc? Em phải đi ra ngoài lánh nạn đây này”. Con gái nhà giàu như cô đương nhiên sẽ trở thành tiêu điểm của vũ hội, bao nhiêu đàn ông chưa
vợ sẽ bám riết lấy cô. Mà Phương Linh thì vô cùng ngán ngẩm điều này.
Giản Tình nghe cuộc đối thoại của anh em bọn họ, thắc mắc hỏi Phương Khiêm: “Tiệc?”.
Phương Khiêm nhận ra sự lo lắng của cô, bèn mỉm cười, “Bạn bè nhà anh rất nhiều, sau lễ mừng năm mới mẹ anh đều tổ chức tiệc để mọi người tụ
họp”.
Chẳng trách bọn họ muốn cô mặc lễ phục nghiêm chỉnh, hóa ra là muốn
cô dự tiệc. Nhưng mà mẹ Phương Khiêm bảo cô tới nơi này ra mắt là muốn
thử thách cô? Toàn những người xa lạ, chẳng biết cô có thể đối phó được
không.
Vừa nghĩ đến đây, cô đã nghe thấy Phương Khiêm nói với Phương Linh:
“Lát nữa nếu anh bị giữ lại, em phải đi theo Tiểu Tình đấy, hiểu chưa?”.
“Đương nhiên rồi”. Rõ ràng Phương Linh đứng cùng một chiến tuyến với họ.
Nghe Phương Khiêm dặn dò Phương Linh, Giản Tình lại cảm thấy bất an.
Cô lo người nhà anh không thích cô, lo mình sẽ lúng túng trong bữa tiệc. Tóm lại việc sắp bước vào ngôi nhà này là một hành động mạo hiểm với
cô.
Không ngờ nhà Phương Khiêm lại tráng lệ