
ột người có thiên phú, cũng là
người rất thông minh, cô ấy rất xuất sắc, là ánh sao sáng nhất trong mắt nhiều người, trên màn hình tivi có thể thấy cô ấy mỉm cười, nhưng tôi
biết cuộc sống của cô ấy không tốt, mệt mỏi, ốm, gặp phải khó khăn cũng
phải tự mình đi đối mắt, cô ấy rất vất vả, còn khổ cực hơn những người
phụ nữ bình thường.”
“Mà ở trước mặt nhiều người, trước mặt tôi,
cô ấy lại luôn tỏ ra mình là người vô địch, không làm sai bất cứ chuyện
gì, không bị bất kỳ ai làm dao động, rất thành công.” Anh cầm lấy tay
cô. “Nhưng đó lại là thất bại khiến cô ấy cực khổ suốt năm năm.”
Người con gái giỏi nhất trong năm năm qua, luôn thể hiện sự vinh quang ra bên ngoài, lại là người cô đơn, người quan trong nhất không ở bên cạnh, làm bất cứ điều gì cũng nhớ tới những điều khổ sở đã qua.
Cô khiến mình trở nên tốt nhất trong năm năm, mới chớ anh trở về.
Phong Hạ không nhúc nhích nhìn anh, hồi lâu, mới nhẹ nhàng giơ tay lên bụm miệng.
Anh nắm lấy tay cô, nhìn xuống sân khấu. “Từ hôm nay trở đi, trong làng
giải trí sẽ không có ba chữ Tư Không Cảnh này, tôi sẽ không quay phim,
ca hát, không tiếp tục tham gia bất kỳ chương trình nào, sẽ không có
thêm bất kỳ tin tức nào về tôi nữa, để mọi người làm chứng.”
Mọi người còn đang ngồi, bao gốm cả cô, nghe thấy lời của anh, đều sững sờ tại chỗ.
Đến không khí cũng như ngừng lại, anh xoay người đối mặt với cô, đặt tay cô vào lòng bàn tay mình, nhìn vào mắt cô, quỳ một gối xuống.
“Phong Hạ.”
Anh gọi tên đầy đủ của cô.
“Từ nay về sau, anh sẽ là người bình thường nhất, làm chuyện một người đàn
ông bình thường nên làm, ở bên cạnh em, làm bạn với em, chăm sóc em, bất kể sinh lão bệnh tử, anh sẽ dùng hết khả năng của mình cho em một ngôi
nhà hoàn chỉnh, để em ở bên cạnh anh, mỗi ngày đều được vui vẻ, hạnh
phúc.” Nỗi một chữ của anh, đều rất nghiêm túc.
Hai mươi bảy năm này, cô ở bên cạnh ba mẹ.
Những năm tiếp theo , cô sẽ ở bên cạnh anh.
“Em có thể làm bất kỳ chuyện gì em muốn làm, bất kể là diễn viên, ca sĩ,
đạo diễn,… hoặc ở nhà, đi du lịch một vòng quanh trái đất, chỉ cần em
thấy vui.” Anh lấy một hộp gấm nhỏ từ trong túi áo, mở ra. “Anh sẽ hoàn
thành vì em.”
“Cho nên, xin em cho anh một cơ hội, để anh dùng phần đời còn lại, bù đắp cho năm năm thiếu sót này.”
Anh lấy chiếc nhẫn kim cương. “Gả cho anh, được không?”
Cô cúi đầu nhìn anh, hốc mắt khẽ ửng hồng, nụ cười dịu dàng, tư thế quỳ một chân tiêu chuẩn, nước mắt từ từ chảy xuống.
Hành vạn người đang nhìn, còn có người nhà của cô, bạn bè đang nhìn vào, anh lại đưa ra lời cầu hôn.
Hội trường vừa mới yên tĩnh, lúc này nhất trí vang lên. “Đồng ý đi.”
Chỉnh tề như vậy, khiến màng nhĩ của cô cũng thấy đau.
“Hạ Hạ.” Anh lấy tai nghe để xuống đất, nắm lấy tay cô, nhìn cô khóc trôi
mất phấn trang điểm, dùng âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe thấy. “Đây
là lần thứ ba Tư Không Cảnh cầu hôn, nếu như em còn không đồng ý, vậy
muốn cả đời này anh phải độc thân sao.”
Người từng trầm mặc ít
nói, từng cường thế bá đạo, từng không thích nói nhiều ở trước mặt công
chúng, Tư Không Cảnh từng như một vị thần tiên xa với cô không thể chạm
vào.
Anh lại nguyện ý buông tha những gì mình đang có, chỉ vì muốn cố vui vẻ cả đời.
Trong tiếng kêu ầm ĩ, cô nhìn vào mắt anh, vừa khóc vừa cười gật đầu.
Anh hít một hơi thật sâu, đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay áp út của cô.
Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tất cả người hâm mộ đã thích
hai người hơn năm năm, thậm chí còn có người hâm mộ đôi tình nhân này,
yêu mến hai người từ khi họ ra mắt thì hiện tại, sau khi hai người kết
hôn, họ vẫn sẽ đến xem các buổi ca nhạc như cũ.
Thậm chí còn có nhiều người hâm mộ nhìn lên sân khấu, nước mắt từ từ rơi xuống.
Anh cúi đầu nhìn lên ngón tay cô, từ từ đứng dậy, ôm tay cô vào trong ngực, cười nói. “Còn rất nhiều lới, chờ sau khi về nhà , anh sẽ từ từ nói cho em.”
Cô tựa vào đầu vai anh, âm thanh nghẹn ngào, nức nở.
Sáu năm, từ lúc ở tuổi thanh xuân cho đến bây giờ bước đi trên con đường mới, cuộc sống mới.
Quá khứ của cô, tương lai của cô, đều có anh.
Anh là người quan trong nhất trong sinh mệnh của cô, sâu tận xương tủy.
Trong cuộc đời của chúng ta, luôn có một người, có thể khiến cho chúng ta
cười rạng rỡ nhất, khóc đến thương tâm nhất, nhớ đến sâu sắc nhất.
Người đó sẽ dạy bạn tất cả điều liên quan đến tình yêu, cũng sẽ cho chúng ta biết yêu.
Người đó tới thế giới này, cũng là để gặp bạn.
Đẹp nhất không phải lúc này.
Mà là lúc bạn già đi, bạn vẫn còn người ấy bên cạnh.
Cảm ơn anh, có thể khiến cuộc đời này của em may mắn được gặp anh.
Cảm ơn anh, có thể khiến em yêu anh. Sau khi buổi diễn kết thúc, công việc của Phong Hạ cũng tạm thời chấm dứt.
Mà dù trên danh nghĩa, Tư Không Cảnh đã rút lui khỏi làng giải trí, nhưng
anh vẫn duy trì quan hệ với mọi người, dù không ra mặt, bất kỳ lúc nào
anh vẫn có thể ở nhà giải quyết tất cả mọi chuyện, nên có thể nói khá
rảnh rỗi.
Bây giờ chỉ đợi đến lúc Phong Hạ có thời gian rảnh, Tư Không Cảnh lập tức thu dọn hành lý, đưa cô rời khỏi thành phố S.