
cười rất lưu manh, kéo cô bước nhanh lên trên.
“Quần áo, giày, trang điểm, nữ trang… ừ, cũng không tệ.” Lâu Dịch xoay cô một vòng, quan sát cô từ đầu đến chân một lần. “Biểu cảm, dù kém hơn mình
một chút, nhưng cũng coi như tạm được.”
Cô cười hì hì.
“Mặc dù cậu trọng sắc khinh bạn, hết ăn lại nằm… có điều, cậu vẫn là nghệ sĩ giỏi nhất trong mắt mình.” Lâu Dịch nắm lấy bả vai cô, giọng nói nghiêm túc, nhưng vẫn mang theo ý cười. “Đợi lát nữa, lúc bước ra, đừng sợ…
bởi vì mình chưa từng nhìn thấy người xem nhiệt tình như vậy.”
Cô hít sâu, gật đầu.
“Đi đi.” Anh buông bả vai cô ra, nở nụ cười thoải mái, dịu dàng nhất với
cô. “Đây là ước mơ cậu sắp thực hiện được, đã chạy đến được điểm cuối,
không thể thua.”
Cô nhìn Lâu Dịch, không khỏi nghĩ tới những ngày khổ sở, phấn đầu trước kia, anh luôn ở bên cạnh cô làm bạn.
Anh chứng kiến sự bắt đầu, quá trình, và niềm hạnh phúc hôm nay của ước mơ này.
“You are the one.” Tay anh nắm chặt lại, đặt ở bên môi, cười lên.
Cuối cùng cô nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, kéo tấm màn, bước ra sân khấu.
Hội trường to như vậy, một biển hồng, thấy cô xuất hiện, tất cả người hâm
mộ cùng đứng lên, vẫy cây gậy phát sáng màu hồng trong tay.
“Cảm ơn mọi người.” Cô cúi đầu với tất cả người hâm mộ. “Cảm ơn mọi người đã tới đây hôm nay!”
Tiếng thét chói tai và tiếng hoan hô giống như muốn xuyên thủng bầu trời, âm
nhạc phối hợp với ánh đèn, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Đầu tiên, cô biểu diễn tất cả các ca khúc có trong album mới, mười bài hát
mới, mỗi một bát gần như được hợp ca bởi toàn bộ người hâm mộ.
Biểu diễn xong ca khúc mới, cô ngồi xuống cầu thang trên sân khấu, nói
chuyện với những người hâm mộ phía dưới. “Bây giờ, tôi và mọi người cùng nhau một bài, được không?”
Trong tiếng hét ‘được’ điên cuồng, cô nghiêng đầu một chút. “Mọi người muốn hát bài gì?”
Dưới sân khấu, tiếng hét trùng điệp đáp lại, tiếng hô lớn nhất là ‘Chưa từng’, cũng có rất nhiều người hô tên bài hát khác.
Cô cười cười. “Vậy hát bài ‘Chưa từng’ trước.”
Sau đó, âm nhạc của bài ‘Chưa từng’ vang lên, tất cả người trong hội trường cùng hét chói tai, thậm chí còn phối hợp làm sóng người.
Cô đứng dạy, bước từng bước trở lại sân khấu, hát bài hát quen thuộc nhất trong trí nhớ.
Hạ tầm mắt, cô lập tức nhìn thấy trên phần chỗ ngồi VIP có ba mẹ cô Phong
Trác Luân và Dung Tư Hàm, ba mẹ của Tư Không Cảnh, Mục Hi và Trịnh Vận
Chi, còn có ba người bạn tốt vừa rồi ở hậu trường với cô.
Tư Không Cảnh ngồi ở giữa.
Ánh mắt anh vẫn đặt trên người cô, như dung nham nóng bỏng, bao lấy cô.
Mỗi một câu hát, đều khắc họa lại quá khứ của hai người, cho dù mang theo
cảm giác tiếc nuối khe khẽ, hát vào lúc này, cô lại có một cảm giác nhớ
nhung.
Cảm ơn anh, vì đã lưu lại rất nhiều điều trong cuộc đời em.
Hai tiếng biểu diễn, gần như tất cả người hâm mộ không có ngồi xuống ghế,
vẫn luôn đứng đó, vẫy que sáng trong tay, hợp ca với cô.
Biếu diễn xong tất cả ca khúc, cô thở một hơi thật dài, sau đó nghe thấy toàn hội trường vang lên tiếng hô ‘encore’.
Giống như hiểu rõ.
Ánh đèn trên dài chỉ chiều một mình cô, cô nhắm mắt lại, nói. “Hôm nay. “Encore hôm nay, tôi muốn biểu diễn một ca khúc.”
“Bài hát này, không phải bài hát trong album của tôi, sau này cũng sẽ không
phát hành, tôi cũng không biểu diễn lần thứ hai.” Cô nói xong câu này.
Người hâm mộ kinh nhạc, trong sự vui mừng, một bài hát hoàn toàn xa lạ vang lên.
“Tỉnh lại từ giấc mơ, anh vẫn ở trước mặt em như cũ
Em giơ tay lên, thật là nhớ, chạm vào nụ cười của anh
Anh nói, anh bật ngọn đèn thành phố
Vì em, tạo nên một tinh cầu
Năm tháng như thôi, đẹp nhất là hình ảnh phản chiếu của pháo hoa
Cảm ơn anh, dùng kỷ niệm tình yêu làm đẹp cho cuộc đời này
Thời gian trôi đi, anh vẫn ở cạnh em như cũ.”
Toàn bộ mọi người yên lặng lắng nghe bài hát, âm nhạc dần tắt đi, cô im lặng trong chốc lát, nói. “Bài hát này, anh ấy sáng tác vì tôi, muốn tặng
cho tôi vào Valetine năm đó.”
“Nhưng…”
“Nhưng sau đó, bởi
vì rất nhiều nguyên nhân, không thể trao món quà này.” Vào lúc cô còn
sừng sờ, Tư Không Cảnh vốn đang ở dưới sân khấu bước lên, dần đi đến
cạnh cô.
Dưới ánh đèn long lanh, khuôn mặt anh như được điêu khắc. “Thời gian và tuổi trẻ, để anh bỏ lỡ năm năm.”
Mọi người yên tĩnh, cuối cùng anh cũng đến bên cạnh cô.
“Thời gian năm năm, đối với người bình thường mà nói, có lẽ rất ngắn, cuộc
sống tiếp tục, trong nháy mắt đã trôi qua, có lẽ không ai chú ý.” Ánh
mắt anh đặt trên người cô. “Nhưng với tôi, đó lại là thời gian khó khăn
nhất trong cuộc đời tôi.”
“Năm năm này, người tôi thích nhất
không ở bên cạnh tôi, tôi không biết cuộc sống của cô ấy thế nào, cô
cũng không biết lòng cô ấy nghĩ về tôi thế nào, không thể ở cạnh cô ấy,
cũng không thể lại gần cô ấy, chỉ có thể liếc nhìn từ xa, nhìn cuộc sống của cô ấy có bình an. Chưa từng trải qua cuộc sống chia lìa, thì không
cách nào cảm nhận được loại cảm giác này, cuộc sống giống như đang tiếp
tục, nhưng suy nghĩ lại dừng lại.”
Tốc đọ nói chuyện của anh rất
chậm, hết sức chuyên chú. “Cô ấy là m