
h mắt dịu dàng của anh, từ đầu vào vai anh, cười ngọt ngào.
…
Ngày hôm sau, lúc hai người đến bệnh viện, hai vợ chồng Đới Tông Nho và Đan
Diệp đã tới sớm làm nội ứng, hai người cũng lặng lẽ đi vào từ cửa sau.
Làm kiểm tra, Phong Hạ thấp thỏm ngồi chờ kết quả, ngược lại, Đan Diệp còn
hưng phấn hơn cô, đi đi lại lại trước mặt cô, không ngừng lắc đầu. “Thật khiến người ta mong đợi, ngôi sao lớn thứ hai sắp ra đời!”
“Tư
Không.” Bên cạnh, Đới Tông Nho thản nhiên nói. “Nếu như Hạ Hạ thật sự
mang thai, sau đợt kiểm tra này, việc sinh con, mình đã chuẩn bị xong.”
Tư Không Cảnh ngồi bên cạnh Phong Hạ, trầm ngâm một lát, nói. “Trừ việc
sinh con ra, tất cả những chuyện còn lại đều do cậu phụ trách,”
“Hả?” Đan Diệp và Phong Hạ đều kinh ngạc.
“Không phải anh Đới cũng là bác sĩ khoa phụ sản sao?” Phong Hạ hỏi.
“Anh hoài nghi khả năng của chồng em sao?” Dan Diệp xù lông.
Tư Không Cảnh thản nhiên mở miệng. “Bã xã anh, không thể để cậu ấy thấy hết sạch trong lúc đỡ đẻ được.”
Phòng nghỉ ngơi, trong mắt lập tức yên lặng.
Chủ nghĩa đàn ông của người nào đó lại xuất hiên rồi, Phong Hạ không biết nên nói gì, chỉ có thể đỏ mặt nhìn anh.
Đan Diệp kinh ngạc há hốc. “Hả… ai lại chú ý những điều này lúc sinh con chứ? Tư Không Cảnh, anh quá bá đạo rồi!”
“Biết rồi,mình sẽ chọn một bác sĩ tốt nhất phụ trách việc đó.” Ngược lại, Đới Tông Nho ở bên cạnh rất bình tĩnh. “Trong phòng bệnh không thể xuất
hiện một người đàn ông nào đúng không?”
Tư Không Cảnh gật đầu.
“Vậy cậu cũng đừng vào phòng bệnh.” Đới Tông Nho sâu kín nói. “Cũng đừng chờ ngoài phòng bệnh, mình nghe ba vợ mình nói, năm đó ba vợ cậu kêu rất
thảm thiết, suýt chút nữa làm gián đoạn tiến trình phẫu thuật.”
Sắc mặt Tư Không Cảnh tối sầm.
“Kết quả đây rồi.” Một y tá đẩy cửa đi ra, vẻ mặt tươi cười cầm tờ giấy kết quả đi về phía tư Không Cảnh.
Tư Không Cảnh cúi đầu nhìn qua một cái, đáy mắt trầm tĩnh đột nhiên sáng lên.
Phong Hạ ngồi bên cạnh anh, vội vã nhìn sang.
Bên trong…
“Chúc mừng, chúc mừng.” Đới Tông Nho và Đan Diệp thấy thế, nhìn nhau cười nhìn hai người sắp được làm ba làm mẹ.
“Hạ Hạ, mười tháng tới cậu phải chịu khổ rồi!” Đan Diệp cười híp mắt.
“Tư Không, chúc mừng cậu gia nhập vào hàng ngũ vũ em.” Đới Tông Nho cũng cười híp mắt,
Mặc dù xưa nay Tư Không Cảnh luôn rất tỉnh táo, nhưng lúc này, sắc mặt vui
vẻ thể hiện rất rõ ràng, anh nói lời cảm ơn với cô y tá, dùng sức ôm
Phong Hạ, hôn lên trán cô.
Cô tựa vào ngực anh, chỉ cảm thấy tiếng tim đập không ngừng tăng lên.
Trong bụng của cô, hiện tại, thật sự đang có một tiểu sinh mệnh mới rồi.
Đây là con của cô và anh, cũng là người mà sau này hai người sẽ nuôi dưỡng, nhìn con của hai người có thế giới của mình.
Đây nhất định là chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới rồi.
“Cảm ơn.” Anh nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng nói với cô.
(*) Mauritius: Là đảo quốc nằm hướng tây nam Ấn Độ Dương, cách đảo
Madagascar khoảng 900 km về hướng đông. Thủ đô là Port Louis. Nước cộng
hòa này bao gồm các quần đảo Cargados Carajos, Rodrigues và quần đảo
Agalega. Mauritius là một phần của quần đảo Mascarene. Đảo Réunion của
Pháp 200 km (120 dặm) về phía tây nam và đảo của Rodrigues 570 km (350
dặm) phía đông bắc cũng thuộc Mascarene.
Sau khi ở trong bệnh viện biết được tin mình có con, tư Không Cảnh lái xe đưa Phong Hạ về nhà họ Phong trước.
Lúc ở trên đường, anh gọi điện thoại cho ba mẹ báo tin tức tốt lành này,
hai người xưa nay luôn rất nghiêm túc, cứng nhắc, sau khi nghe tin này
lại vui vẻ, nói liên tục, giọng nói cũng run run.
“Hạ Hạ ở bên cạnh sao? Để cho nó nghe điện thoại.” Mẹ anh nói vào điện thoại.
“Lần đầu mang thai, có rất nhiều nới cần phải chú ý.”
“Hiện tại
cô ấy đang mang thai, cần phải ít chạm vào đồ có phóng xạ.” Anh nghiêng
đầu nhìn cô, thản nhiên nói vào trong điện thoại. “Con biết những điều
cần phải chú ý.”
“Mới thời kỳ đầu, không quan trọng…” Cô bất đắc dĩ nhìn anh, đưa tay muốn cầm điện thoại trong tay anh.
Nhưng anh vẫn không chịu đưa điện thoại cho cô, chỉ nói vào trong điện thoại. “Cô ấy ngồi máy bay đến thành phố N, con không yên tâm, mẹ và ba cuối
tuần thì đến đây đi, con chuẩn bị vé cho hai người.”
Cô không kịp ngăn cản, anh chưa nói được đôi câu, cũng cúp điện thoại.
“Tư Không…” Cô thở dài, điều chỉnh tốt tư thế ngồi. “Em yếu ớt như vậy sao? Mẹ anh muốn nói chuyện với em, sao anh lại không để bà nói…”
Vẻ mặt anh lạnh nhạt. “Gặp mặt nói là được rồi.”
Cô nhìn gò má tuấn tú của anh, đột nhiên nghĩ đến kết quả sau này của
chính mình. “Chẳng lẽ tiếp theo, điện thoại di động của anh,máy vi tính, ipad,… đều không cho em dùng sao?”
Anh không nói gì chỉ gật đầu.
“Ra ngoài thì sao? Đi Dạo phố thì sao?” Cô nắm chặt dây an toàn, bối rối nhìn anh.
“Nhất định phải là trường hợp anh xem xét,” Anh thong thả nói. “Không có vấn đề gì.”
Toàn bộ 8, 9 tháng tới… chằng lẽ anh muốn cô quay về cuộc sống thời nguyên thủy sao?
Mặt cô như đưa đám, lúc này muốn cố gắng điều cuối cùng, đến gần anh, đôi
mắt mở to, đáng thương nhìn anh. “Ông xã… có thể thỉnh thoảng thì sắp
xếp, cho