
’, không có sự trợ giúp và cố
gắng của mọi người, tôi cũng không có giải thưởng này trong tay, cảm ơn
mọi người.”
Cô cười cười, ánh mắt đột nhiên lại nhìn thấy Mục Hi
và Trịnh Vận Chi ngồi ở góc trái hội trường, còn có Sharon, Lâu Dịch,
Trần Vi Vi và Tưởng Nghi. “Tiếp theo, tôi muốn cảm ơn gia đình và bạn bè tôi, cảm ơn những người bạn của tôi đã đến đây ngày hôm nay, mọi người
là hậu phương kiên cường nhất của tôi trong sáu năm nay.”
“Tôi
nhớ được, lần đầu tiên mình nhận được giải thưởng, mình còn là người mới chịu rất nhiều chất vấn về kỹ năng diễn xuất.” Ánh mắt cô xa xăm, giống như đang hồi tưởng ngày trước. “Lúc nhận được giải thưởng, tôi có nói
với mọi người, sau này, một ngày nào đó, khi mọi người nhắc đến tên
Phong Hạ, sẽ không nghĩ đến là một bình hoa hay người mới nữa, mà là một nghễ sĩ nữ tài hoa hơn người đáng để kính trọng… bây giờ nghĩ lại, lúc
đó thật sự là tuổi trẻ gan lớn, dám nói ra những lời như vậy.”
Tất cả mọi người phía dưới đều nhẹ giọng nở nụ cười, cô cũng cười. “Chỉ là
may mắn, hôm nay vẫn có thể đứng ở chỗ này, cũng không tính là nuốt lời, đúng không?”
Cô dứt lời, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng nhìn về chỗ ngồi của Tư Không Cảnh.
Cho dù rời đi rất xa nhưng dường như cô vẫn cảm nhận được anh đang nhìn chăm chú lên màn hình.
Hốc mắt hơi chua xót, cô cố gắng uốn cong môi. “Cuối cùng, tôi còn muốn cảm ơn một người.”
Theo lời của cô, những người quay phim lập tức lia ống kính về phía Tư Không Cảnh.
Trên màn ảnh khổng lồ, gương mặt anh bình thường vẫn luôn lạnh lùng, nhưng
lại vì cô, đáy mắt lại lộ ra một chút ấm áp, khiến mọi người đang ngồi ở đây phai nhẹ giọng cảm thán.
“Người này, đã dạy tôi rất nhiều, nhiều vô cùng.”
Sáu năm, từ khi cô hai mươi tuổi đến khi cô hai mươi sáu tuổi, anh khiến cô lệ thuộc vào anh, dạy cô cố gắng, dạy cô buông tay, dạy cô tự tin, dạy
cô kiên cường, cũng dạy cô lớn lên.
Dạy cô nhớ lại và tiếp tục, cũng dạy cô yêu.
“Bốn năm trước, khi tôi đạt được giải Golden Melody Awards cúng đã từng cảm
ơn anh, khi anh đang ở một nơi cách đây cả một đại dương rộng lớn, cũng
giống như tôi, cố gắng vì một mục tiêu.”
Năm năm này, thật ra thì hai người vẫn chưa cố một khắc chân chính chia lìa.
“Anh ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, tôi nguyện ý buông tha
bao nhiêu vì anh ấy, cũng nguyên ý tranh thủ bấy nhiêu vì anh.” Cô nói
tiếp, từng câu từng chữ. “Cho nên, tôi sẽ tiếp tục cố gắng hoàn thành
giấc mơ tôi muốn cho anh ấy thấy.”
Xuyên qua mọi người, bốn mắt
nhìn nhau, giọng nói của cô kiên định lại dịu dàng. “Nhưng đợi đến một
ngày tôi hoàn thành, tôi sẽ giống như những người phụ nữ bình thường
khác, ở bên cạnh anh, tồn tại như một người nhỏ bé nhất.”
Em sẽ
rời đi những thứ em từng theo đuổi, cuộc sống sinh hoạt tràn ngập hình
bóng em, trở lại sau lưng anh, bồi bạn với anh, là một người vợ bình
thường nhất, chăm sóc anh, làm bạn với anh, là người bạn già ở tuổi xế
chiều.
“Anh ấy là thầy giáo vỡ lòng của tôi, là vai nam chính
trong cuộc đời tôi, cũng là đạo diễn… hay sau này là người nhà của tôi.” Cuối cùng cô giơ cúp lên, nhận lấy tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, nở nụ cười đẹp nhất. “Tư Không Cảnh, đây là phong cách tỏ tình của Phong Hạ.”
Cuối cùng em cũng có thể là vinh quang của anh.
Thoát khỏi ánh hào quang của anh, vẫn liên quan đến mọi điều của anh, cuối
cùng trở thành ngôi sao sáng, làm bạn với anh trong vũ trụ mịt mờ.
Cảm ơn anh trong những năm tháng rất dài đó, vẫn chớ em như cũ, cuối cùng… tìm được em.
Nhận xong giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất là đến lúc trao giải thưởng nam chính xuất sắc nhất.
Mặc dù Tư Không Cảnh diễn vai nam chính bộ phim ‘Thanh Sắc’, nhưng không
thông báo lên cho ban tổ chức, thậm chí giải đạo diễn xuất sắc nhất cũng không thông báo.
Lúc ở nhà ranh rỗi, Phong Hạ có tò mỏ hỏi anh, nhưng anh chỉ trả lời không có những giải thưởng này cũng không sao cả.
Vừa rồi, lúc nói như vậy trước mặt mọi người, cô vẫn có chút lo lắng và xấu hổ, một lòng muốn nhanh chóng về nhà với anh, mà cũng rất muốn biết
phản ứng của anh, sau khi xuống sân khấu, cô lập tức cấm cúp bước nhanh
về chỗ ngồi của mình.
Đi được nửa đường thi cô đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
Vừa nhìn, cô lập tức mừng rỡ. “Tổng giám đốc Vương.”
Vương Kha từng là phó tổng giám đốc công ty đầu tiên khi cô gia nhập làng
giải trí, bà cười ra hiệu với cô, ý bảo cô đi cửa hông.
Cô suy nghĩ một chút, lập tức khom lưng đi đến cửa hông.
Đi một lát, cửa hông lập tức được mở ra, Vương Kha kéo theo một người đàn ông trung niên anh tuấn đi ra.
“Phong Hạ, giới thiệu một chút, đây là chồng tôi.” Khuôn mặt được chăm sóc kỹ
lưỡng của Vương Kha nở nụ cười dịu dàng. “Chúc mừng cô giành được giải
thưởng.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Vương.” Cô nhìn người đã giúp cô
lúc cô gặp khó khăn này, trong lòng vẫn luôn tồn tại lòng biết ơn không
xiết.
“Có cảm thấy mỗi lần chúng ta gặp
nhau, đều vào một sự kiện quan trọng trong cuộc sống của cô không?”Vương Kha cười nhìn cô. “Nhất là ban đầu, khi cô còn là người mới, tình yêu
suýt chút