
từng ngụm.
Thời gian vẫn còn nhiều, hắn nên đối đãi thật tốt
với người bạn cùng phòng này như thế nào đây? Trong đầu tưởng tượng cảnh cô
luôn miệng kêu khổ, bộ dáng thảm thương, hắn không nhịn được mở miệng cười gian
xảo.
“Rầm!”
Một tiếng động rền vang làm Đinh Vũ suýt thì phun
sạch trà trong miệng. Hắn hoảng hốt trừng mắt nhìn thùng cac-tông trước mặt,
lúc này chỉ cách hắn một cm ngắn ngủi. Nếu không phải hắn tránh kịp thì chỉ sợ
lúc này đã là một tiêu bản (1), sớm hóa thành vong hồn rồi.
Hắn trừng mắt nhìn cô đang quỳ rạp trên mặt đất, một
giọt mồ hôi lạnh theo thái dương rơi xuống. Hắn chưa từng thấy cô gái nào ngã
khó coi như vậy… Bộ dáng chật vật kia thật giống ếch bị đè chết.
“Này!” Hắn gọi ếch chết.
Đường Tâm Nhu run rẩy bò lên, trên mặt mang theo nụ
cười ngây ngô.
“Ha ha ha! Yên tâm! Tôi không sao!” Cho dù mũi
bị đập đau điếng nhưng cô vẫn tươi cười vui vẻ.
“Cô chắc chứ?”
Giọt mồ hôi lạnh thứ hai chậm rãi chảy xuống theo
thái dương nhưng không bì kịp với hai hàng máu mũi của cô. Cảnh tượng này thật
hết sức hùng vĩ.
“Ha ha ha! Không sao! Không sao, chỉ là hai giọt máu
thôi mà…” Vẫn như trước, Tâm Nhu vừa lau hai hàng máu mũi vừa tươi cười
đáp.
Gì mà chỉ có hai giọt máu mũi! Rõ ràng là chảy như
thác nước! Đối với cảnh đẫm máu này, Đinh Vũ “nhìn Thái Sơn trước mặt cũng
không đổi sắc” dần tím mặt lại.
Không cần hắn ra tay, hôm nay cô cũng sẽ “hồn về Tây
Thiên” do mất máu quá nhiều.
“Hì hì, yên tâm, tôi đi bôi thuốc, một lát sẽ quay
lại.”
Cô vừa nói vừa vẫy tay. Quả nhiên, Tâm Nhu mới đi
được vài bước, hai chân đã mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh, lần thứ hai trở thành ếch
chết gí.
“Tâm Nhu.”
Đinh Vũ giả bộ kích động gọi. Kêu vài lần không thấy
phản ứng, xác định cô thật sự ngất xỉu, mới hừ lạnh một tiếng, bước qua người
cô.
“Đáng đời!”
Thừa dịp không có người, hắn lập tức khôi phục vẻ
mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của cô, giả như không thấy, tự
ý bưng tách trà đứng lên đi xuống phòng bếp. Đôi chân vốn không thể đi đứng giờ
hoạt động tốt vô cùng.
Đinh Vũ uống cạn ngụm trà cuối cùng, chậm rãi châm
điếu thuốc, ánh mắt quét lần nữa về phía người mặt không chút máu vẫn đang nằm
dưới đất, trên mặt lộ vẻ sâu hiểm khó dò.
Cuối cùng, hắn dập thuốc, vốn định đi về hướng ngược
lại, nhưng được vài bước lại quay lại bên cạnh cô, bàn tay to lớn duỗi ra kéo
ếch chết về phòng.
Hắn là thợ săn, biệt hiệu “Sói”, lạnh lùng vô tình
là bản tính của hắn, hai chữ mềm lòng đối với hắn mà nói thật không có duyên.
Tiếp cận cô chỉ có hai mục đích. Một là bày thiên la
địa võng, chờ con mồi rơi vào bẫy, hai là trả mối hận cô đẩy hắn xuống cống,
tuyệt đối không hề có ý gì khác.
Hắn vốn định không để ý đến cô, nhưng khiến cô mất
máu chết nhanh như vậy thì chơi sẽ không vui .
“Cô không sao chứ? Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết.”
Đinh Vũ lại giả bộ mềm nhẹ, hết sức dịu dàng hỏi thăm người nằm trên giường.
“Ha ha ha, thật ngại quá, đã làm phiền cô rồi!”
Đường Tâm Nhu ngây ngô cười, cả người ngồi phịch trên giường, hai lỗ mũi nhét
đầy giấy vệ sinh để cầm máu.
Sắc mặt tái nhợt như vậy mà còn cười được, thật muốn
ăn tươi nuốt sống cô.
Đinh Vũ xoay người cầm khăn mặt trong chậu vắt thật
khô, bên trong cho thêm mấy viên đá lạnh, đưa cho cô:
“Chườm cái này lên mũi sẽ cầm máu nhanh hơn.”
Đường Tâm Nhu nghe lời làm theo nhưng khăn lạnh vừa
chạm vào mũi đã không nhịn được kêu lên:
“Ôi ôi… Đau quá!”
“Cố chịu một chút, lúc đầu sẽ hơi đau.”
“Hu hu… đau quá đi thôi!”
“Đợi một lát thì sẽ không đau nữa.”
Tâm Nhu gắng hết sức kiềm chế không khóc, bàn tay
nhỏ bé nắm chặt lấy góc áo Đinh Vũ, giống như bé con tìm kiếm cảm giác an toàn
nắm lấy tay mẹ để được an ủi.
Lúc này, cái mũi xinh xắn cùng khuôn miệng nhỏ nhắn
đều nhăn lại, cuối cùng cô giống như một bé gái, khóe mắt lấp lánh nước, bộ
dáng tựa như chú cún con đáng thương ven đường, liên tục “hu hu”cầu xin thương
xót, làm người ta không ngừng đau lòng.
Không ai phát hiện trong con ngươi lạnh lẽo của Đinh
Vũ đang dần có độ ấm.
Hắn thật vất vả hoàn hồn, mới phát hiện tay mình bất
giác đã đặt trên đầu Tâm Nhu, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thấy được an ủi, Đường Tâm Nhu không nhịn được dựa
vào người hắn. Có người làm bạn thật thích, huống hồ lại còn được một đại mĩ
nhân dịu dàng chăm sóc, hai người các cô nhất định sẽ trở thành chị em tốt.
Đối với hành động ôm ấp của Tâm Nhu, Đinh Vũ cảm
thấy trong người nóng rừng rực. Thân hình yểu điệu của cô dựa vào hắn, không
hiểu sao, hắn không những không chán ghét mà ngược lại còn cảm thấy thích thú,
giống như ôm kẹo bông gòn mềm mại vậy.
Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật cô rất đáng yêu, bây giờ
lại còn ỉ ôi hắn, ấn tượng so với cô gái hung dữ hôm đó tốt hơn rất nhiều.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô, cảm giác được
nhiệt độ cơ thể gầy yếu của cô.
Thắt lưng không có sẹo, thành thật mà nói, thân thế
của cô rất đẹp, phù hợp khẩu vị của hắn. Không hiểu sao, càng ôm cô, hắn càng
cảm thấy khí huyết dâng trào.
“Ủa? Tim cô đập nhanh quá!” Khuôn mặt nhỏ nhắn
trong ngực ngước lên, đ