
học.
Bởi vì kì thi đó đã chia họ làm đôi.
Gia Lân với thành tích tốt nhất đỗ vào ngành thương mại quốc tế của đại học C.
Còn Bì Bì luôn cho rằng mình sẽ trượt đại học, vậy mà cũng thi được điểm số cao hơn ước lượng của mình, đủ để vào ba ngành chính quy. Thế nhưng năm đó số người thi quá đông. Trường
trung học ở thành phố C quá nhiều, cạnh tranh kịch liệt, nhiều người đi
tuyến trên, đã đủ điểm rồi song đỗ hay không còn nhờ vào quan hệ. Dùng
từ ngữ địa phương mà nói thì chính là tìm người để “gửi thư tay[4'> ”.
(4) Gửi thư tay: ví với lợi dụng chức quyền hoặc mối quan hệ cá nhân viết thư ngắn nhờ quan tâm giúp đỡ
Từ lúc chào đời đến nay, đó là mùa hè lo lắng nhất của Bì Bì.
Để có thể “gửi thư tay”, cha mẹ cô dùng hết các mối quan hệ thân thích, bạn bè của thân thích, tam cô lục bà[5'> , thất gia bát cửu[6'> đều tìm đến. Cả nhà bất chấp tất cả mà mua quà cáp, tặng một nhà, biếu
một nhà – cũng chỉ là chút hoa quả, thuốc lá, trà rượu. Không có gì quý
giá nên người ta cũng không coi trọng, chỉ gật đầu chứ không bảo đảm.
Qua một mùa hè bận rộn, cả cha và mẹ đều đen và gầy đi, con đường đi
không tốt nên một tờ giấy báo cũng không có. Bì Bì vẫn bị loại ra khỏi
ba ngành, cô đến trường dạy nghề. Sớm biết như thế, vì sao phải bận rộn
vất vả? Thành tích của Bì Bì cao hơn trường dạy nghề rất nhiều, cha Bì
Bì sống chết cũng không đồng ý cho Bì Bì học ngành tin tức, bắt cô phải
học ngành nào thực dụng một tí, vì vậy Bì Bì phải học đại học T ở Hồ
Nam.
(5) Tam cô lục bà: ni cô, đạo cô, quái cô, bà buôn người, bà mai, tú bà, sư bà, dược bà, bà mụ. Chỉ những người làm nhiều nghề nghiệp khác nhau, có
nghĩa xấu.
(6) Thất gia bát cửu: gia và cửu ở đây chỉ bố chồng, nhà chồng, xui gia.
Đại học T và đại học C, một trường là “gà rừng”, một trường là trường trọng điểm nổi tiếng cả nước, một trường ở
phía bắc, một trường ở phía nam, đi một chuyến xe phải mất hai tiếng
rưỡi. Tối hôm biết tin trúng tuyển, Bì Bì đau buồn cả đêm, biết rằng cô
và Gia Lân sẽ không còn gặp mặt mỗi ngày giống như trước kia nữa.
Ngày khai giảng, Bì Bì chào mọi người,
xách hành lý, khuôn mặt buồn bã nhìn về phía phòng trọ. Đi tới phía
trước, trước mặt có một bóng người. Bờ vai của cô nhẹ hẳn đi, có người
giúp cô xách hành lí.
Ngẩng đầu lên, là Gia Lân.
Bì Bì ngây dại.
Đó là một mùa thu nóng nực, ve kêu xôn
xao trên cây ngô đồng. Cái nóng cứ như một cơn sóng lan tỏa trong không
khí. Gia Lân đứng ngược sáng, đang ở ngay trước mắt cô, một tay đút túi
quần, một tay xách hai túi hành lý. Dáng người cao gầy nhưng mang lại
cho cô tí mát rượi ngắn ngủi.
Cả buổi không nói câu nào, mãi sau Gia Lân mới “này” gọi cô một tiếng, nói: “Bì Bì, câu chuyện lần trước, cậu còn chưa nói đâu.”
Khoảnh khắc ấy, Gia Lân thật sự rất rất đẹp trai. Phần 1
Bì Bì
thực sự nổi nóng rồi, giậm mạnh chân một cái, không thèm đếm xỉa chuyện
gì nữa, hét lên: ”Hạ Lan tiên sinh! Tôi muốn nôn, anh phải tìm thứ gì đó để tôi nôn!”
Bì Bì chưa bao giờ vào thăm bảo tàng thành phố C, dù rằng cô lớn lên
trong thành phố này, cái bảo tàng ấy còn nằm trên con đường cô đến
trường. Cũng không biết là phong cách thiết kế theo trường phái gì mà
toàn bộ bảo tàng nhìn như một cỗ quan tài, hình chữ nhật hẹp và dài, màu xám bạc nặng nề, u ám. Báo chí có nói rằng, viện bảo tàng đã trùng tu
nhiều lần nên các thiết bị và cơ sở vật chất vô cùng cầu kỳ, nó trở
thành cánh cửa giao lưu chính và là biểu tượng văn hóa của thành phố C.
Khi còn nhỏ, cha mẹ Bì Bì thà đưa cô đến công viên cũng không cho
thăm quan viện bảo tàng. Còn dọa cô, nói: trong bảo tàng chẳng có gì
ngoài mấy cỗ quan tài. Sau này họ mới nói thật rằng, không cho cô đến
viện bảo tàng chỉ vì WC ở đó không tốt. Đều là bồn cầu bệt nên không
quen dùng.
Họ nói không sai.
Viện bảo tàng thành phố C vẫn luôn tự hào, vì có hẳn bộ sưu tập các
hiện vật được khai quật từ các ngôi mộ thời Chiến quốc và xác ướp thời
Hán. Ngoài ra còn cất giữ rất nhiều đồ bằng đồng thau và ngọc.
Trời đã tối hắn, tuyết khẽ rơi, lặng lẽ, vương vãi. Bì Bì xuống xe,
lấy khăn choàng quấn mạnh một vòng quanh cổ lấy tinh thần, nhìn đồng hồ
đã tám giờ đúng. Phùng Tân Hoa đang ở phòng bảo vệ chờ cô.
Tiến vào cửa lớn, ngay trước mặt là hệ thống lò sưởi, nhìn nhiệt kế, chỉ có 26o. Bì Bì cảm thấy nóng dần, bèn nhanh chóng cởi khăn quàng cổ và áo khoác ngoài ra.
Không biết vì muốn kiếm tiền, hay để đẩy mạnh các hoạt động văn hóa
địa phương, mà buổi tối ở viện bảo tàng mở rất nhiều lớp học dành cho
thiếu nhi: lớp hội họa, nghệ thuật gốm sứ, thư pháp, ngâm thơ, cờ vây,
vân vân và vân vân,… trình độ nào cũng có. Bọn nhỏ ra vào từ một hành
lang khác, cười nói toe toét, đứa đến đứa đi, lại thêm các bậc cha mẹ
đến đón con đang đứng chờ bên cạnh, khung cảnh hết sức náo nhiệt.
Đi qua khỏi hành lang này, chính là khu hành chính quản lý mọi thứ và khu kho. Hành lang dài âm u lập tức yên tĩnh trở lại, ánh đèn vàng nhàn nhạt chiếu lên trên nền nhà sáng loáng, tiếng bước chân thình thịch,
mang theo những tiếng