
ng: “Ok, anh ăn hoa, hoa tươi. Ăn như
thế nào? Phơi khô rồi pha trà? Làm thành mứt hoa quả? Sao đường hay là
luộc với nước?”
“Ăn sống.”
Bì Bì ngắt một bông cẩm chướng xuống, đưa cho anh ta: “Anh ăn cho tôi xem, được không?”
Hạ Lan Tĩnh Đình không nhận: “Không ăn.”
“Đây là hoa mà, vì sao anh lại không ăn?”
“Nó có sử dụng phân bón hóa học.”
“… Anh chỉ ăn thực phẩm xanh?”
“Ừ.”
Bì Bì nghĩ ngợi một chút lại hỏi: “Vậy một ngày anh cần ăn bao nhiêu bông hoa? Tính theo bông hay tính theo cân?”
“Không đếm qua.”
“Anh mua hoa ở chỗ nào? Cửa hàng bán hoa sao?”
“Tự tôi trồng, Tôi có một vườn hoa rất lớn.”
“Lỡ như…chẳng may không thu hoạch được, không đủ ăn?”
“Vậy thì chịu đói.”
Bì Bì đánh giá vóc người của anh ta, nửa ngày sau mới thở dài: “Không đủ chất dinh dưỡng thế… Bảo sao anh chẳng gầy như vậy.”
Canh cá thái lát được mang lên, cô đành phải ăn một mình, Hạ Lan Tĩnh Đình ngồi đó, lẳng lặng nhìn cô ăn.
Cô rất đói, nên ăn liên tiếp hai bát cơm, chẳng quan tâm đến việc nói chuyện,
Lúc ăn xong, Hạ Lan Tĩnh Đình chọn cho cô món súp rau chân vịt: “Húp chút nước đi, cô ăn quá nhanh, có bị nghẹn không?”
Bì Bì lau miệng, lấy một miếng ngọc nhỏ trong túi ra đưa cho anh: “Đây là miếng ngọc tôi mới mua, anh xem hộ một chút.”
Buổi sáng lúc ra trạm xe điện, cô mua một miếng ngọc bán ở một sạp
hàng ven đường, nó có màu xanh biết, có vẻ chất lượng không tồi, chỉ 20
đồng thôi.
Hạ Lan Tĩnh Đình nhìn thoáng qua, cười khẽ, tiện tay ném luôn vào thùng rác.
“Này, ngọc của tôi, sao lại ném đi!”
“Phế phẩm.”
Bì Bì giành lấy thùng rác, đang định tìm thì một vị khách bàn bên cạnh đã khạc vào thùng rác một bãi đờm.
Một bàn tay giữ cô lại: “Đừng tìm nữa.”
Hạ Lan Tĩnh Đình nói: “Không thì tôi tặng cho cô một vât khác.”
“Tôi… Vì sao tôi phải nhận đồ của anh?”
“Không phải đồ gì quý giá, chẳng qua, đó là một linh vật.”
Anh lấy ra một chiếc ví da từ trong túi áo bên lồng ngực, trong ví
còn có một chiếc túi nhỏ như túi đựng tiền xu. Mở chiêc túi nhỏ đó ra,
giống như đang làm ảo thuật, anh lấy từ bên trong ra một hạt châu nhỏ
cỡ viên đạn, màu đỏ chói. Dùng một sợi dây mảnh, màu đen xỏ qua nó, rồi
đeo vào cổ tay trái của cô. Tiện nay thắt thành một cái nút.
Bì Bì phát hiện ra động tác buộc dây của anh rất nhanh nhẹn, cũng rất kỳ lạ. Thắt vài vòng đã tạo thành hình dạng của một bông hoa nhỏ.
“Được rồi.” Anh ta dùng một con dao nhỏ cắt đi phần dây còn thừa.
“Hạt châu này được làm từ gì đấy? Không giống ngọc tí nào.” Bì Bì
chuyển hạt châu vào trong lòng bàn tay, ngắm nghía. Phát hiện nó rất
cứng, cũng rất nặng. Nhưng bề mặt cũng không nhẵn lắm, nhìn kỹ có thể
thấy những lỗ hổng và những đường vân li ti.
“Không phải ngọc.”
“Ừ… Phật châu sao?”
“Cũng gần như thế.”
Bỗng nhiên anh ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, ra vẻ thần bí, nói: “Tôi dạy cô cách nghịch nó.”
Cầm lấy cổ tay cô, Hạ Lan Tĩnh Đình đưa hạt châu đặt vào vị trí mạch đập của cô. Viên ngọc kia nhẹ nhàng nhấp nhô lên xuống.
“Nhìn, nhìn xem, nó biết động đậy kìa!” Bì Bì kêu lên nho nhỏ, “Dường như nó muốn nhảy lên.”
“Nó rất thích nghe tiếng tim cô đập.”
“Ồ… Nó còn nóng lên nữa, phát nhiệt này.” Viên ngọc kia đang nóng dần lên theo thời gian.
Đừng nghịch quá lâu, không thì nhịp tim của cô sẽ đập nhanh theo đấy.
End chương 5
Không biết
bởi do thân nhiệt của anh, hay vì quá hoảng sợ, Bì Bì cảm thấy tay mình
đột nhiên mất đi tri giác. Không chỉ mất đi tri giác mà ngay cả khả năng tư duy cũng mất nốt.
Ba lần.
Tim Hạ Lan Tĩnh Đình chỉ đập ba lần mỗi phút.
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────
Mặc dù cô không biết nó là vật gì, nhưng vẫn đề cao cảnh giác: “Cho hỏi, mang nó lâu thì tôi sẽ bị bệnh tim sao?”
“Sẽ không.” Hạ Lan Tĩnh Đình dời hạt châu ra khỏi tay cô, nhẹ nhàng
nói, “Thứ này mặc dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng nó luôn ở bên cạnh tôi từ trước đến nay. Nếu một ngày nào đó cô không muốn đeo nữa, đừng
vứt nó đi, cứ trả lại cho tôi. Được chứ?”
“Vâng.” Bì Bì đưa hay tay chống má, lặng lẽ ngắm anh, “Nhưng mà Hạ
Lan tiên sinh, vì sao anh cứ phải đeo kính? Rõ ràng là buổi tối anh nhìn thấy mà.”
“Gọi tôi là Hạ Lan Tĩnh Đình.”
“Hạ Lan Tĩnh Đình, tại sao anh nhất định phải đeo kính?”
“Tôi có thể không đeo.”
“Ồ?”
“Nhưng tôi không dám tháo xuống.”
“…. Vì sao?” Bì Bì bưng tách trà lên uống một ngụm.
“Tôi sợ, cô sẽ yêu tôi.”
“….Hả?” người nào đó trợn tròn mắt.
Do dự một hồi, Hạ Lan Tĩnh Đình mới nói một câu rất sâu xa: “Bởi vì tôi nhìn rất đẹp trai.”
“Phụt….” nước trong miệng Bì Bì văng ra.
Từ trước tới giờ, Bì Bì vẫn luôn cho rằng, trên đời này, sẽ không có
bất kì ai đẹp trai hơn Gia Lân. Huống chi hai người đã quen nhau nhiều
năm, giữa cô và Gia Lân, vấn đề vẻ bề ngoài từ lâu đã chẳng còn quan
trọng nữa. Thế mà hôm nay, lại có một người ở trước mặt cô, hùng hồn
tuyên bố, nói rằng bản thân mình rất anh tuấn đẹp trai, còn tự cho rằng
đó là sức quyến rũ mãnh liệt, Bì Bì thấy rất muốn cười.
“Sẽ sao?” Cô dùng khăn ăn lau lau miệng, “Anh thật tự kỷ, tôi không phải người mê trai đến vậy.”
“Đừng nói thế, yêu cái đẹp là bản chất vốn có c