Cung - Mê Tâm Ký

Cung - Mê Tâm Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325933

Bình chọn: 10.00/10/593 lượt.

y

đều đặt tên theo màu sắc.

Tuyết Thanh choàng khăn quàng cổ màu tím làm từ lông hồ ly màu, vịn cung nhân từ từ bước vào Noãn Tương phía sau điện. Khuôn mặt nhỏ của cô hơi

trắng bệch, nửa vì lạnh, nửa vì giận.

Tiết Thượng Nguyên vừa qua được vài hôm, nhưng bầu không khí vẫn sôi

động, ngày nào trời cũng trong xanh, nên ăn tối xong không lâu cô bèn

định sang Huy Dương Cung mời hoàng thượng cùng dạo vườn hoa. Cô có thiên thời địa lợi, hơn nữa nơi này không phải trong cung, nên không có nhiều quy định. Kết quả là vừa ra khỏi Thuyền Thể Các bèn đụng mặt Hoa Mỹ

Nhân. Hoa Mỹ Nhân này lúc còn trong cung đã kênh kiệu, nghe đồn rất cả

gan, quyến rũ đến độ hoàng thượng mất cả hồn, lễ vừa qua thì cứ bám mãi

bên hoàng thượng. Trong số những người đi cùng thì ả ta cao ngạo nhất.

Tuyết Thanh nhìn ả mà sắc mặt khó chịu, hơn nữa Tuyết Thanh không phải

Phi Tâm nên chẳng thể nén nổi tâm tính, nay thấy Hoa Mỹ Nhân lại đến,

bèn khó chịu ra mặt. Dẫu sao hai người cũng chênh nhau về giai cấp, Hoa

Mỹ Nhân tất nhiên phải nhường đường. Nhưng Hoa Mỹ Nhân thầm rủa trong

lòng, Đức Phi này sảy thai hồi tháng 11, đã chiếm hoàng thượng cả tháng

trời. Con thì không có mà lại được thăng vị, cả cung này chỉ có mỗi ả

ta. Hai người vào cung cùng năm, nghe nói Lâm Tuyết Thanh dùng chiêu bài cũng chẳng hay ho gì để quyến rũ hoàng thượng, nay thì tỏ vẻ ta đây

thanh cao. Ai cũng nói ả ta mượn Quý Phi làm bàn đạp, lúc đầu thái hậu

chẳng chịu gặp ả, nếu không nhờ Quý Phi thì cũng chẳng có Đức Phi hôm

nay. Bây giờ một bước lên cao rồi thì đẩy Quý Phi đến tận Thê Phụng Các, ngông nghênh chẳng nể nang ai cả!

Hoa Mỹ Nhân rủa thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thân thiết.

Hai người một trước một sau bước vào điện, chẳng mấy chốc bèn thấy Uông

Thành Hải cùng một vài thái giám đi ra đón.

“Nô tài tham kiến hai vị nương nương. ” Uông Thành Hải cười nhưng không

dắt hai người vào trong. Tuyết Thanh nhìn thấy bên trong đen kịt, có

chút lạ lùng, không vội xuống kiệu, nhưng cô cũng rất khách sáo với Uông Thành Hải, khẽ khua tay: “Uông công công, hoàng thượng ngủ rồi à? “

“Bẩm nương nương” Uông Thành Hải cúi người, “Hôm nay tâm trạng hoàng

thượng rất tốt, buổi tối ăn hơi nhiều nên đang dạo hoa viên, không cho

nô tài theo. Nô tài đang định ra bên ấy tìm xem. “

Tuyết Thanh nghe thấy trong lòng băn khoăn. Uông Thành Hải này lúc nào

cũng như hình với bóng với hoàng thượng, nay để hoàng thượng ra ngoài

một mình, không chừng hoàng thượng lại đi tìm con hồ ly nào đó mất rồi,

nhưng ngoài miệng vẫn đon đả: “Uông công công phải cẩn thận chứ, tối thế này để hoàng thượng ra ngoài một mình à? Lỡ vấp ngã thì sao? “

Uông Thành Hải trong lòng hiểu rõ, Đức Phi chỉ đang tìm cái cớ, nhưng

Hoa Mỹ Nhân bên cạnh thì vui mừng, tính cô ta nhạy bén hơn Lâm Tuyết

Thanh nên miệng mồm cũng nhanh nhảu, buột miệng nói: ‘”Đức Phi nương

nương quá cẩn trọng rồi, hành cung chỉ bé thế này thôi. Vả lại còn có

nhiều tỉ muội đi cùng, tự khắc sẽ lo vẹn toàn. ” Ý muốn nói là bên cạnh

hoàng thượng chẳng thiếu người, dù chẳng có hai ta, hoàng thượng vẫn

phơi phới, đừng tưởng rằng chỉ có cô hầu hạ mới được!

Lời Hoa Mỹ Nhân khiến Tuyết Thanh cảm thấy chói tai, bỗng dưng cảm thấy

hoang mang, nên rời khỏi Huy Dương Cung, đi về phía Thê Phụng Các. Cô

muốn tìm Phi Tâm nói chuyện cho khuây khỏa. Nhưng không ngờ khi đến Thê

Phụng Các thì cũng đèn đóm tối thui, Tiểu Phúc Tử ra đón chẳng biết có

phải đã thương lượng với Uông Thành Hải rồi hay không mà lời nói hệt

như nhau.

“Bẩm nương nương, chủ nhân nhà tôi ra ngoài dạo, không cho nô tài đi

theo, Tú Linh đang sai người đi tìm rồi! ” Tiểu Phúc Tử cúi người đáp,

nhưng lời nói khiến Tuyết Thanh rối bời. Hoàng thượng đi dạo một mình đã đành, Quý Phi này vốn chẳng thích đi dạo, hơn nữa cô ta quen được hầu

hạ, hiếm khi nào đi ra ngoài một mình mà không dắt ai theo. Dù là có thì cũng chỉ ban ngày, trời đã tối thế này rồi.

2

Tuyết Thanh chẳng thể nào ngờ thì ra Quý Phi nay cũng như bọn đàn bà

kia, ngoài mặt vờ tỏ ra chẳng mảy may quan tâm thế sự, thực thế thì lại

muốn tranh đoạt. Thực ra hoàng thượng đi với ai, cô cũng không quản nổi, dù Quý Phi có cậy thế tranh giành, cô cũng không buồn lòng như vậy.

Cái cô buồn chính là mình đã xem Quý Phi như tri kỷ, việc gì cũng nói

với Quý Phi nhưng Quý Phi lại không nghĩ thế, tâm tư toan tính trong khi cô chẳng hề hay biết, chẳng hề đề phòng. Bây giờ trong cung ai cũng

biết, Lâm Tuyết Thanh cô có ngày hôm nay đều nhờ công lao Quý Phi. Đến

nay khi hành công, Quý Phi chủ động nhường Thuyền Thể Các, e rằng đến cả hoàng thượng cũng cảm thấy, Quý Phi là người độ lượng, bao dung hơn

người. Cô càng nghĩ càng tức tối, quay đầu trở về cung.

Phi Tâm cảm thấy 4 năm vào cung quả thật đã triệt để làm điên đảo tất cả những bài học được giáo huấn trước giờ của cô. Thực ra trước khi vào cung cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý: Cuộc chiến giữa những bóng hồng không

chỉ là ganh đua sắc đẹp, mà còn là sự toan tính mưu mô. Cô mang theo tất cả niềm hy vọng của nhà Lạc Chính, bất luận thế nào cũng


Polly po-cket