
ô nghe mà ấm cả lòng, chắc là tối qua khi y ra ngoài đã dặn dò thị vệ tìm xe.
Họ dậy rất sớm, cũng chưa có gì vào bụng. Phi Tâm lấy nước suối cho y
tắm rửa và tự mình cũng rửa mặt, sau đó lên xe khách điếm đi về phía hồ
Noãn Ngọc. Trời vẫn còn chưa sáng, Bàng thống lĩnh dẫn ba tùy tùng cưỡi
ngựa đi trước xe ngựa của Vân Hi, đến được nửa đường rừng núi trong hồ
Noãn Ngọc rồi vòng sang Bắc bèn đến tường thành.
Người lái xe ngựa bước xuống, lĩnh ngân lượng rồi quay đầu về. Chờ khi
lái xe đi khuất, một chiếc ngựa từ trong rừng từ từ tiến ra, chiếc xe
ngựa được trùm vải màu xanh rất dày, chính là chiếc tối qua. Người lái
là hai thị vệ đã lưu thủ ở đây cả đêm. Hai người đó quỳ xuống rồi không
dám đa lễ, vội vàng dìu họ lên xe.
Phi Tâm có chút khó chịu, cơn đau lại nhức nhói, vì hôm qua cô thực sự
không tiện nên không có cách nào bôi thuốc thỏa đáng, lại thêm đau lưng, đầu bắt đầu choáng váng. Cô luôn gắng gượng, lần này về e sẽ trễ giờ
thỉnh an thái hậu, nhưng vẫn còn có thể cho qua, vì nay ở trong hành
cung chứ không giống lúc còn ở cấm cung Vĩnh Hằng.
Hoàng thượng và thái hậu, tình cảm mẫu tử là có thật, thái hậu có ơn
dưỡng dục đối với hoàng thượng, hoàng thượng cũng hiếu thuận. Nhưng
trong cung cấm này, tất cả đều xem giang sơn làm trọng, ân tình nếu so
với quyền thế, chẳng qua là trứng chọi đá. Thái hậu là người thông minh, bà biết đại thế đã qua, hoàng thượng đã cố gắng ôn hòa xử lý, duy trì
thể diện sau cùng cho nhà Nguyễn của họ, chính là vì niệm tình mẫu tử
ấy, nên thái hậu tự khắc biết tiến thoái, ở trong cung an dưỡng thiên
niên.
Thái hậu vẫn là thái hậu, dù ngoại thích ngã gục, nhưng tình nghĩa hoàng thượng vẫn còn, bà vẫn là người đàn bà có thân phận cao quý nhất trong
hậu cung, vì thế Phi Tâm vẫn cung phụng chí hiếu với bà, tuyệt không
thay đổi thái độ cư xử.
Xe một ngựa nhẹ tênh, lúc ấy đường đã nhìn thấy rõ, dù không gấp như
buổi tối nhưng cũng đi không chậm. Lúc họ vào đến nội uyển thì trời đã
tờ mờ sáng. Uông Thành Hải không dám chờ ở cửa, chỉ sai vài tiểu thái
giám đón họ xuống xe, thay kiệu rồi ai về cung nấy. Tú Linh chực chờ cả
đêm, thấy cô đã về bèn vội vã cùng Tiểu Phúc Tử len lén đưa cô vào
trong. Tiểu Phúc Tử vội chuẩn bị mọi thứ cần thiết, Tú Linh thì dìu cô
vào trong nội điện, thấy cô mệt nhoài, tay vẫn còn run, chợt đau lòng
nhưng chẳng dám trách hoàng thượng, chỉ nhanh chóng sai người thay xiêm y cho cô.
Khi y phục của cô vừa cởi ra, Tú Linh thực sự giật mình, phía trong hai
bên đùi đều bị bầm tím và ứ máu! Quý Phi xưa nay da thịt mịn màng, có
bao giờ thê thảm như vậy, Tú Linh xót xa trong lòng, cố nén giọng nói
khàn khàn: “Phải, phải làm thế nào đây? ” Vị trí này, thái y không thể
xem, nhưng trông có vẻ vết thương không nhẹ, trong thoáng chốc Tú Linh
hoảng loạn lên. Cô biết Quý Phi rất sĩ diện, cô đã thả mùng xuống, dìu
Quý Phi vào đắp chăn lên: “Nương nương, hay mời thái y đến bắt mạch, nô
tì thấy vết thương rất nặng.”
“Không cần, tí nữa lấy thuốc làm tan vết bầm bôi lên được rồi.” Phi Tâm
chẳng buồn mở miệng, cơn khó chịu khiến cô choang choáng muốn ngủ, nhưng vẫn dặn dò, “Tiểu Phúc Tử lát nữa hãy đi xin phép rằng tối qua bổn cung dạo khuya nên bị trúng gió, hôm nay không thể sang Trường An Điện thỉnh an.”
“Nếu không đi thỉnh an thì nên mời thái y tốt hơn, như thế sẽ chu toàn. ” Tú Linh cảm thấy vết thương này khá nặng tìm thái y bắt mạch mới an
tâm. Nếu mạch vẫn bình thường thì chỉ là vết thương ngoài da, bôi thuốc
cũng được, bằng không thì phải trị sớm, để khỏi bị hậu di chứng về sau.
“Cũng được. ” Phi Tâm nói rồi nằm xuống, nhắm mắt lại, “Không có gì chớ
làm ồn bổn cung, lát nữa miễn tất cả lễ, không cần truyền gọi. “
5
“Nô tì hiểu, bây giờ sẽ ra chuẩn bị. ” Tú Linh giăng kỹ màn cho cô, nhìn sắc mặt tái bệch như cánh hoa rơi trước gió đó, nhưng có chuyện vẫn
phải bẩm báo: “Tối qua Đức Phi đến, chắc là đã sang bên hoàng thượng
trước rồi. E trong lòng đã sinh nghi việc người cùng hoàng thượng tối
qua đi chung. “
“Không sao, nếu cô ta tới bổn cung tự biết đối phó. Ngươi lui xuống trước đi!” Phi Tâm nhắm nghiền mắt.
Tú Linh nghe thế vội vàng sang mời thái y, bảo Tiểu Phúc Tử đến Trường
An Điện thỉnh chỉ cáo tội. Chẳng bao lâu sau, thái y đã đến, ông ta cũng là người tinh tường, cách tấm mùng bắt mạch, biết ngay chỉ bị mệt mỏi,
cộng thêm máu bị ứ trệ, mạch không được thông, có lẽ do vết thương ngoài da nên mệt mỏi.
Ông nhìn bộ dạng Tú Linh rồi nói theo ý cô rằng tối qua nương nương bị
cảm lạnh, cộng thêm thể chất yếu nên bị nhiễm phong hàn, kê vài thang
thuốc và ghi bệnh án rồi đưa Tú Linh.
Tú Linh vừa bận việc trong cung, vừa khước từ phi tần đến thăm. Đức Phi
không đến, chỉ sai người hỏi thăm, Tú Linh bèn làm theo dặn dò của Phi
Tâm. Bên Huy Dương Cung cũng sai Trần Hoài Đức đến viếng, nói vài câu,
trước khi đi len lén nhét cho Tú Linh một gói nhỏ, Tú Linh mở ra xem,
thì ra đó là hai bình thuốc tan máu bầm. Trần Hoài Đức là tâm phúc của
Uông Thành Hải, cũng là người bên cạnh hoàng thượng. Hoàng thương đã
biết Quý Ph