
của bà! Trận này Quý Phi đánh cược triệt để, lại thắng
đẹp một màn! Không, kỳ thật là nàng thắng đẹp cho hắn! Nhưng lại làm cho tim của hắn thua không còn một mảnh!
Hắn sao có thể cam tâm? Hắn đã bị đánh
lén hoàn toàn không có chuẩn bị, hắn cũng biết bây giờ cầu tình với thái hậu hay giải thích chân tướng đều không có ý nghĩa! Lạc Chính Phi Tâm
tên khốn kiếp này, tự bày cho mình một cái tử cục, hắn lại càng muốn đối nghịch với nàng, dồn nàng vào tử địa rồi kéo nàng sống dậy!
Vân Hi biết mình không thể nói, nói chỉ khiến nàng chết nhanh hơn,
hắn lại không có khả năng tự vá, nhưng nếu hắn vì yêu thành hận, vì giận mà điên cuồng đánh mất lý trí thì càng không thể.
Hắn càng ẩn nhẫn, càng vật lộn, nét mặt càng thê thảm, giọng nói càng khàn đặc chua chát, càng vặn vẹo nghiến răng nghiến lợi thì thái hậu
càng cảm thấy có lỗi với hắn! Thái hậu tức giận chuyện này, nhưng trên
thực tế hắn làm hoàng đế lại được lợi. Về phần thái hậu, Phi Tâm thật sự đã gián tiếp thay hoàng thượng loại trừ đối thủ, về phần tham tiền,
tham quan ô lại trên đời cũng không thiếu. Rõ là trong cung này sẽ không có mấy người thật sự trong sạch! Nhưng cho dù được lợi cũng không thể
nào chịu được một phi tần âm thầm giở trò làm đảo điên triều chính! Một
bên là yêu, một bên là hận, hai bên cùng tăng, hoàng thượng không khống
chế được! Thái hậu đương nhiên thấy có lỗi với hắn! Cho nên hắn tiếp tục nhịn, nhịn đến xương bể tâm khô cũng phải nhịn. Hắn đau muốn chết là
thật, trong lòng căm hận cũng là thật. Chính là hận Lạc Chính Phi Tâm
kia, vì một chữ “trung” mà ném tim hắn ra sau đầu!
Hai người nói chuyện một hồi lâu, cuối cùng thái hậu cũng thấy hắn cô đơn đến cực điểm, mới khuyên ngược hắn: “Lúc này không thể nói toạc ra, thứ nhất liên luỵ quá nhiều, thứ hai, Lâm gia lúc này không thể ngã.
Bây giờ Quý Phi nhận tội, giam lỏng ở trong cung, nói với bên ngoài là
bị bệnh. Nói là càng ngày càng trầm trọng, cuối cùng không trị được cũng không sao. Người này quá mức ác độc, tuyệt đối không thể giữ lại. Nàng
phạm tội diệt tộc lớn, vốn nhờ vào thân phận hoàng phi của nàng, vì thể
diện hoàng thất nên chỉ xử lý một mình nàng trước. Lạc Chính gia ở Hoài
An xa xôi, trước phong kín tin tức, đợi về sau lại tìm cơ hội là được.
Về phần Lâm gia, hoàng thượng hỏi kỹ Lâm Hiếu kia, nếu sau này còn không sạch sẽ, trước thay hắn che đậy, không sợ hắn không thành thật! Mấy
ngày nữa thì đến lệnh cho vợ Lâm Hiếu không cho nàng qua lại trong cung
truyền tin cho Lâm Tuyết Thanh, đợi hoàng thượng hỏi Lâm Hiếu rõ ràng
xong sẽ đem cha con bọn họ cùng nhau nói chuyện!”
Thái hậu thấy gương mặt Vân Hi vặn vẹo, sợ hắn nhất thời không nhịn
được: “Việc này ta tra mấy hôm nữa, Thường Phúc và Tú Linh theo Quý Phi
năm năm, tất nhiên là biết rất nhiều chuyện của nàng. Ta bây giờ cũng
già rồi, nghe thấy mà tâm hoảng hơi hụt. Vốn thật không muốn cho con
thêm sầu phiền, nhưng dù sao vẫn nên tra kỹ cũng tốt. Con cứ nghỉ ngơi
mấy ngày, đợi tâm tình tốt lên rồi nói sau. Dù sao cũng đừng vì chuyện
này mà phá hỏng đại sự!”
Vân Hi hít sâu một hơi, miễn cưỡng gật gật đầu. Hắn muốn chính là
những lời này, thái hậu là tra không nổi nữa, nhưng bà không phải là
người làm càn. Bà lăn lộn ở trong cung, trải qua bao nhiêu âm mưu xảo
quyệt, Lạc Chính Phi Tâm nhận tội này, tất nhiên là liên lụy rất nhiều
người. Nhưng thái hậu không tha cho nội tình mà còn muốn kiếm chuyện,
trước bắt Phi Tâm, lại khiến cho hoàng thượng tra kỹ, từng bước từng
bước, cho dù không thể đưa bọn họ ra ngoài sáng giết cũng không thể giữ
lại để hoàng thất bất ổn! Thái hậu giao việc này cho hắn cho thấy bà đã
đứng chung một trận tuyến với hắn. Không ngừng nhắc nhở hắn ưu tiên đại
sự, đó là muốn hắn không nên bị kích động mà làm càn.
Vân Hi đã bị trúng một gậy, bây giờ hắn cũng không biết nên thay đổi
tử cục này thế nào. Nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, có thể kéo dài mấy ngày nữa rồi nói sau!
Lúc hắn ra khỏi Thọ Xuân Cung, trước mắt đều đen kịt. Uông Thành Hải
thấy hắn lảo đảo liền chạy tới đỡ hắn, nhưng hắn lại hất tay ra. Uông
Thành Hải theo Vân Hi hai mươi năm, nhìn thấy nào có không đau lòng. Hắn nhất thời bám theo, lệ rơi đầy đất.
Nguyễn Tinh Hoa nhìn bóng lưng tiêu điều của hắn, nằm nghiêng trên
giường vô cùng khổ sở. Đợi hoàng thượng đi xa rồi, lúc này Mạc Thành
Dũng mới dám tiến vào, quỳ trên mặt đất. Thái hậu nói rất nhiều nên bây
giờ cũng có chút dễ chịu, nhưng cũng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, bà nghiêng người để cung nữ xoa bóp chân, vừa uống trà vừa nói: “Sao ngươi trở lại rồi?”
“Thái hậu, buổi trưa lúc nô tài ở Cúc Tuệ Cung đã đụng đến hoàng
thượng. Vừa rồi nô tài tự lĩnh hai mươi roi, bây giờ đến đây tạ lỗi với
thái hậu.” Mạc Thành Dũng run rẩy nói.
“Coi như ngươi biết điều, đã lĩnh roi rồi thì lo mà dưỡng đi. Ai gia
cũng mệt rồi!” Thái hậu quét mắt liếc hắn một cái, cũng biết nguyên cớ
chuyện này. Mạc Thành Dũng theo bà hai mươi năm. Tính tình hắn bà hiểu
rõ. Nhất định là lúc hoàng thượng trở về thấy hắn “chó cậy gần nhà, gà
cậy gần chuồng” hà khắc với Quý Phi mà