
ta bởi vì mất danh tiết như vậy, sau này nhà mẹ đẻ không ngóc đầu lên được? Chuyện đến đây, nàng
cũng hiểu rõ. Danh tiết so với Trương Vọng Thu, không đáng giá một đồng. Nếu nàng thật sự tìm người khác xứng với nàng ta mới chính là hủy hoại
nàng ta!”
Phi Tâm sợ run, nhất thời bật thốt lên: “Thần thiếp chỉ là muốn tốt cho muội ấy!”
“Cái gì gọi là tốt cho nàng ta? Nàng cũng không phải nàng ta, nàng làm sao biết như vậy lại không tốt?” Vân Hi
nhíu mày, “Nam nhân lúc đầu là người nhà nàng chọn cho nàng ta, hiện giờ lại có cảm tình, hai người nguyện ý ở cùng nhau. Bây giờ lại lật lọng
không nhận, cái này gọi là muốn tốt cho nàng ta? Hiện tại bọn họ nguyện
ý, sau này dù cho không tốt, cũng chính là do nàng ta chọn. Nàng ta là
muội muội của nàng, lại tùy tiện đẩy nàng ta đi chỗ khác, lúc trước năm
lần bảy lượt hỏi nàng ta, nhưng nàng ta sẵn lòng! Đến lúc nam nhân kia
không cầu tiến, cũng chỉ tự trách mình lúc trước tuổi trẻ kích động, lại chẳng oán được ai! Nhưng nếu nàng thật sự đưa nàng ta qua nhà khác,
trước không nói các người hủy hôn không hợp quy củ, còn nói nàng chia rẽ uyên ương, nàng không nghĩ lại với tính tình kia của nàng ta, ầm ĩ một
trận cá chết lưới rách, đến lúc đó cũng là cả nhà Lạc Chính nàng mất
mặt!”
Nàng thất thần, nửa câu cũng không nói ra lời, hắn đưa tay véo mặt nàng: “Đại nương nàng thật láu cá, chỉ muốn nở mày nở mặt trước mặt nàng, cũng không ngẫm lại đã nuôi dưỡng bảo bối
kia như thế nào. Không phải ta xem thường bà ấy, nếu vào cung thật, đừng nói là chính muội muội của nàng, đến lúc đó cùng kéo nàng xuống vũng
bùn là còn nhẹ!”
Phi Tâm cũng không dám tranh cãi, tuy
rằng lời hắn nói nàng có chút tán thành. Nhưng nàng chỉ cảm thấy làm như vậy là không tốt, nàng hiểu thủ đoạn của hắn. Định là hoàn toàn thoát
khỏi quan hệ với hoàng thất, trưởng bối trong nhà khẳng định là thủ đoạn của Trương gia, làm sao dám nghĩ đến hoàng thượng. Nhưng cứ như vậy,
muội muội lại càng khoái chí, phụ thân không biết đã mất mặt thành dạng
gì nữa. Đại nương chắc là ngậm bồ hòn làm ngọt, nhất định là tức giận
đến chết đi sống lại.
Chuyện quốc gia đại sự, hắn còn có thể
trì hoãn hai ngày! Lúc này lại tác thành cho hai người kia, huyên náo
khắp cả phủ? Buồn cười nhất là còn phải ra vẻ vui mừng tấu lên, nói nhà
Lạc Chính có chuyện vui muốn gả nữ nhi đi! Chuyện từ hôn năm trước vẫn
còn ồn ào, sàng qua sàng lại hai ba năm. Bây giờ đột nhiên phải gả nữ
nhi, láng giềng nhìn vào, ai mà không chê cười bọn họ? Nàng càng nghĩ
càng phát hoảng, mấy ngày nay lúc nào cũng rầu rĩ, bây giờ thiệt muốn
mắng người!
Nàng cũng không biết sao lại thế này, mấy ngày nay tính tình nàng rất khác, dễ dàng bốc hỏa nổi giận. Vốn là đối
với hoàng thượng ba phần sợ bốn phần đần độn, bây giờ cũng khó mà ngăn
lại!
“Hai ngày này nàng bị táo nhiệt mùa thu
(2) hả?” Hắn thấy nét mặt của nàng, mắt nhíu lại. Hắn hôm nay tâm tình
đặc biệt tốt, tốt không tưởng tượng được. Nàng càng như mướp đắng, hắn
càng cố ý cao hứng. Đột nhiên hắn ôm nàng, trịnh trọng nói, “Aizzz, nàng không có đúng không?”
(2) táo nhiệt mùa thu: mùa thu người ta hay bị thiếu nước, ít nước bọt, khát nước, thích ăn thức ăn mát, “táo” (燥) có nghĩa là khô, thiếu nước
Phi Tâm đang thấy hắn cười tươi như hoa, nhất thời nghe hắn hỏi như vậy có chút choáng váng: “Có?”
“Đúng vậy? Nàng giống như nguyệt sự tháng này không tới.” Hắn nói xong, còn vô cùng ôn nhu mà sờ bụng nàng, “Có hả?”
Mặt nàng như bị thiêu đốt: “Không, không, không, không có…” Thái y mỗi ngày đến bắt mạch cũng chưa nói có, hơn
nữa tâm bệnh của nàng cũng không phải một hai ngày là có thể khỏi. Tuy
rằng mấy tháng trước đã có chút khởi sắc, nhưng hàn khí trong cơ thể trở đi trở lại cũng là bình thường. Phùng thái y cũng từng nói, bệnh này
trị rất chậm, một hai năm vẫn chưa lâu, cũng có thể lên đến ba – năm
năm. Cho nên, nàng cơ bản cũng đã tuyệt vọng với chính mình rồi.
“Nàng cà lăm cái gì?” Mặt hắn nghiêm chỉnh, “Ta cảm thấy nàng có. Nàng không thấy gần đây nàng phát cáu rõ ra sao?”
Vẻ mặt nàng bối rối, hắn bổ sung thêm:
“Ta nghe người ta nói, phụ nữ có thai tính tình không giống như bình
thường. Nếu ngày thường hiền lành, lúc mang thai sẽ hay gắt gỏng. Nàng
gần đây hay nóng nảy phải không? Không chịu nổi?”
Nàng nghe vậy thấy cũng đúng, gần đây
nàng luôn luôn phiền muộn, nhưng là bởi vì chuyện trong nhà ầm ĩ! Nhưng
cũng không đúng, trước kia nàng còn phiền muộn hơn cũng không thấy như
vậy!
Vân Hi thấy nàng càng tỏ ra nghiêm túc, đột nhiên cười to: “Ta nói bậy bạ vậy mà nàng cũng tin hả ?”
Phi Tâm vô cùng tức giận, hắn cố làm ra
vẻ sững sờ, mà ngay cả nàng cũng không nhìn ra! Hắn là thiên tử, hiện
giờ có vui vẻ cách mấy cũng không thể nói mình “bậy bạ”, để cho người ta nghe được thì còn thể thống gì. Nàng vừa tức vừa thẹn thùng, hơn nữa
vừa rồi khó chịu, nhất thời đưa tay ra, đột nhiên đẩy hắn: “Hoàng thượng cũng quá… A!” Lời còn chưa dứt, cả người hắn đã ôm nàng lật về phía
sau!
Vân Hi ngồi trên lan can cầu, căn bản
không đề phòng, hơn nữa lại ôm nàng trong lòng. Nàn