
1) hí
khúc: các loại hí kịch truyền thống của Trung Quốc và các loại kịch hát
địa phương, kết hợp múa hát để diễn một cốt truyện
Sau khi cảm tạ, Phi Tâm đứng dậy tiễn
giá. Phi Tâm ngồi lên liễn qua chỗ Hạo Cảnh Các của hoàng thượng, lúc
này mỹ cảnh cả vườn, trái cây đủ mọi mùi thơm, nàng cũng không muốn suy
nghĩ gì.
Vừa tới tiền viện Hạo Cảnh Các đã thấy
Uông Thành Hải đứng ở bên ngoài, khiến cho nàng hơi ngẩn ra, không thể
tin được hoàng thượng lúc này cũng rời tiệc chạy về đây? Nàng vội vàng
bảo mọi người dừng lại, Uông Thành Hải đến trước mặt nói nhỏ: “Nương
nương, hoàng thượng đang ở đây. Nương nương mau vào đi?” Nhất thời hắn
đỡ liễn, tự mình đỡ Phi Tâm xuống vài bước. Phi Tâm nhìn điệu bộ này, có lẽ là nên để mấy người Tú Linh ngăn lại ở bên ngoài.
Nàng từ hôm qua nhận được tấu chương thì
liền nín thinh, kết quả buổi tối hoàng thượng mời Quảng Thành Vương đi
uống rượu, hai chú cháu náo loạn cả đêm cũng không trở về, khiến nàng
cào móng suốt đêm. Chuyện khác cũng được, hiện giờ đây là chuyện nhà của nàng, nàng nhất định phải nghĩ thấu đáo hơn. Cho nên nghe xong, nàng
cũng không quay đầu lại nhìn, liền tiến vào trong.
Phía sau Hạo Cảnh Các cũng có lầu, cảnh trí trong vườn đều tuyệt hảo.
Vốn là Phi Tâm ở Âm Ba Các, nhưng bởi vì
nàng bệnh, kết quả không đến Âm Ba Các. Nàng vừa mới đến chính đường,
liền gặp Vân Hi một thân thường phục hoa văn trắng xanh, ngay cả y phục
đều thay, quả nhiên là đã trở về rồi. Vừa thấy nàng, hắn liền đưa tay
qua kéo nàng: “Nàng thoát thân không được? Đi mau, phía sau đang bày
tiệc, lúc này trăng vừa lên trên đỉnh.”
Phi Tâm thấy bộ dáng tràn trề hứng thú
của hắn, thật là ngượng ngùng. Nhất thời mặc kệ hắn lôi đi, nàng một
thân cát phục thêu hồng, làn váy dài, tay áo cũng dài và rộng, hơn nữa
trên đầu cũng cài tóc, có chút bất tiện. Hiện giờ lại cùng đi nhanh với
hắn, có phần lảo đảo muốn ngã. Hắn quay người lại nhìn nàng, vòng tay ôm lấy nàng. Mặt nàng đỏ lên, nói nhỏ: “Để thần thiếp đổi xiêm y cái đã?”
“Đợi nàng thay y phục xong thì trăng cũng xuống rồi.” Hắn nói xong liền sải bước, phía sau có một cây cầu bầu bạn với một cái hồ. Liễu rũ đầy bờ ao, mấy đoá sen đua nở. Trên cầu liên
đăng lấp lánh, hai bên treo lụa hồng vô cùng rực rỡ. Giữa hồ có một tòa
tiểu lâu, bốn phía hoa quế tỏa hương, trăng đang lên cao, giống như một
chiếc mâm bạc. Có thể nói là cảnh đẹp thơm hương, trăng sáng như bạc.
Thật ra Phi Tâm chẳng còn lòng dạ nào
thưởng thức cảnh đẹp, ngắm trăng với Vân Hi. Nàng hôm nay trở về trong
lòng đều buồn bực. Nhưng lúc này thấy người này cảnh này, nàng nhất thời lại cảm thấy có chút áy náy, không khỏi lấy hết sức cười nói: “Thật ra
nơi này tốt hơn Song Huy Lâu, vẫn là hoàng thượng tinh mắt.”
Hắn đi thẳng đến giữa cầu, ngồi tựa vào
lan can, ngẩng đầu nhìn trăng sáng: “Trung thu đúng là ngày đoàn viên.
Cho nên phàm là hai bên đều hữu tình. Tuyệt đối không để người ta thân
đơn bóng chiếc!”
Nàng nghe hắn nói như vậy, rõ ràng là có hàm ý khác, quyết định mở miệng: “Hoàng thượng…”
“Chính là ta.” Hắn mỉm cười nói thẳng.
“Chính là ta làm. Hôm nay hai người bọn họ tuy rằng không thể đoàn viên, nhưng nhìn trăng mà gửi tương tư cho nhau, từ nay không còn người cản
trở. Ta có tốt không?” Thấy nàng mù mờ, cũng không biết sao lại thế này, hắn kêu một tiếng “Ái phi”. Hắn cười đểu, hơn nữa lại nói ái phi. Sao
lại như mắng người khác vậy!
“Hoàng thượng đã không phái người chuyển
lời, bọn họ sao lại đáp ứng hôn sự này?” Phi Tâm có chút mơ hồ. Nếu
không có người bức bách, dựa vào tính tình của đại nương, làm sao có thể vui vẻ đồng ý như vậy?
“Nàng cũng là người từng trải, sao cũng
không hiểu được?” Hắn thấy bộ dạng choáng váng hoảng hốt của nàng, “Muội muội nàng bị đại nương nàng giam lại hơn một năm nay không cho gặp
người ta, tình chàng ý thiếp, củi khô gặp lửa. Hai người chạm mặt, lại
cho tiểu tử kia thêm một cây đuốc đi vào, nàng nói xem?”
Phi Tâm tái mặt rồi, nàng thật là không
nghĩ rằng hoàng thượng có thể sử dụng cách này, quả thật có thể nói là
vô sỉ hạ lưu đê hèn! Không trách được sao phụ thân lại nhanh chóng đồng ý như vậy, gạo đã nấu thành cơm, nữ nhi trong nhà một khắc cũng không thể lưu lại. Phụ thân xem trọng thể diện như vậy, lúc biết được chắc là
muốn tức chết?! Nàng nghe thấy răng mình va lộp cộp, nếu hắn không phải
là hoàng thượng, thật muốn đẩy hắn từ trên cầu xuống hồ!
“Nàng muốn đánh ta hả?” Hắn rất nhạy cảm, thấy ánh mắt nàng có chút bất thường, càng vui mừng, “Cách này vừa
nhanh lại vừa tốt, vợ chồng người ta còn chưa kịp cảm ơn! Muội muội nàng nói lúc ấy hiểu lầm nàng, không nên mắng nàng như vậy!”
Phi Tâm nghe xong, khóe mắt có chút đỏ.
Trong lòng nàng không biết là tư vị gì, nàng cố nén không rơi nước mắt:
“Hoàng thượng, việc này cũng nên cùng thần thiếp…”
Vân Hi thu nét mặt lại, đưa tay ôm lấy
nàng: “Việc này nếu ta tự mình hỏi nàng, nàng đồng ý sao? Hay là nàng
vẫn thuận theo ý trong nhà, đưa nàng ta tiến cung?”
Phi Tâm lắc lắc đầu, cổ họng có chút
nghẹn. Hắn tiếp tục nói: “Nàng cảm thấy nàng