Cung - Mê Tâm Ký

Cung - Mê Tâm Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327041

Bình chọn: 7.5.00/10/704 lượt.

ảm thấy trải lòng và xoa dịu bằng lời này.

Đầu ngón tay y sờ trúng mặt cô: “Tự ta lên đây, không ai nhìn thấy. Ta điên rồi hay sao, để người khác thấy vợ mình xấu mặt? ”

Cô muốn gật đầu, nhưng không gật nổi, chỉ đành chớp mắt, mắt khẽ

nhích động, nước mặt lại rơi. Chưa bao giờ thấy cô khóc ra nông nỗi này, lòng y đau thắt lại :”Nàng cố chịu đựng, ta lấy đao bơi đất ra. ” Lúc

đó, trong lòng cô chỉ trông cậy mỗi mình y, không còn xem y là tượng

thần cao quý chỉ có thể bái lạy trong điện thờ, khiến lòng y ngập tràn

an ủi.

Y quỳ úp xuống đất, dùng hết sức đào cái hố đó, cũng không biết do

con vật nào đào, đó là một địa đạo dài nhưng không thẳng lắm, xuyên suốt vào trong núi. Hẹp vô cùng, thế mà cô có thể lùi và chui vào xa như

vậy. Y vừa đau lòng vừa buồn cười, lại lo lắng không biết cô có bị

thương ở đâu không, sau cùng thanh đao cũng bị y đào đến cùn, y phải

dùng tay để đào. Phi Tâm thấy người y lấm lem bùn, ngón tay đào đến

chẳng còn thấy rõ màu da. Lúc đó bởi vì y đang quỳ úp, nên không thấy

được vẻ mặt của y, nhưng chốc chốc lại nghe y cất tiếng. Lúc thì mắng

cô, lúc lại dỗ dành, nói năng lung tung, hệt như gã điên.

3

Lúc đầu Phi Tâm cảm thấy vô cùng mất mặt, hơn nữa lúc chui vào đây áo quần đã rách hơn phân nữa, nên thà chết chứ không chịu lên tiếng để

người ta giải cứu. Nhưng sau đó hoàng thượng đích thân lên đây, nếu

không lên tiếng e sẽ khiến hoàng thượng mạo hiểm, vậy thì phạm phải đạo

trung thành của cô, nên cô đành cắn răng lên tiếng. Cô thực sự hy vọng

hoàng thượng có thể tự lên đây, đừng để ai thấy bộ dạng tơi tả của cô,

dẫu sao trước mặt y cô cũng quen bẽ mặt rồi, nên cũng hơi chai lì.

Nhưng cách nghĩ này xung đột với lễ giáo của cô khiến cô không dám

nghĩ nhiều. Song, nhìn thấy y hoảng đến mặt trắng bệch, có thể nói là

bao nhiêu biểu cảm đều lộ ra trên mặt, vừa sốt ruột, vừa sợ hãi, vừa nôn nóng vừa tràn đầy tâm sự, tuy miệng quang quác la mắng, nhưng khiến tim cô rụng rời cả ra, lại còn vừa lôi vừa kéo, xót xa cho cô!

Lúc ấy, tim cô đau thắt lại, chẳng còn cảm giác được cơn đau trên cơ

thể, nước mắt thì tuôn mãi không vơi. Những điều đã dạy đã học từ nhỏ,

lễ hiếu đại đức, khiến cô bị trói buộc như một con rối, lại thêm việc

vào cung, nửa phần không thể sai sót, lúc nào cũng như bị phủ lớp băng

mỏng, luôn cảm thấy thế nhân khinh cuồng, không hiểu quy tắc của gia tộc lớn.

Kép đào biên những vở kịch ví von nhà quyền thế tài tử giai nhân, dẫu trên thuyền được hoàng thượng đưa đi xem vài vở, cô cũng chỉ cười nhạt, cảm thấy sơ hở trăm bề, không một chút thiết thực, nhưng không hay biết rằng, điều đó quả có thật. Trước mắt có ngay một người!

Vân Hi cố gắng mãi cả một canh giờ mới lôi Phi Tâm ra được, trong quá trình đó dưới kia có kẻ không kiên nhẫn chạy lên đều bị Vân Hi gầm quát đuổi xuống. Phi Tâm một ngày một đêm không hạt gạo giọt nước vào bụng,

vừa sợ vừa mệt lại thương tích đầy, trước đó nhờ tính cách quật cường mà cầm cự nổi, đợi đến khi y đến lại bắt đầu cảm thấy hơi mê man. Nhưng vì chốc chốc y lại cất tiếng, rồi lại la mắng, cô cũng muốn cố gắng vực

dậy tinh thần lắng nghe, mãi đến khi y ôm cô vào lòng, cô mới hoàn toàn

thở phào nhẹ nhõm, cơ thể không còn cầm cự nổi nữa, bất tỉnh nhân sự!

Phi Tâm quay cuồng, chỉ thấy khắp người lúc thì nhẹ tênh, lúc lại

nặng trĩu, lúc thì mềm nhũn, lúc lại cứng đờ, lúc thì nóng sốt không

chịu được, lúc thì lạnh thấu xương, hồn vía phiêu bồng, nửa tỉnh nửa mê. Khi tỉnh cũng chỉ thấy những quầng sáng xoay quanh, không nhìn rõ mọi

thứ, có lúc cảm giác có người đang nói chuyện, nhưng lại nghe không rõ.

Chờ khi cô có thể nhìn rõ xung quanh, mê mê man man tỉnh giấc, bỗng

dưng cảm thấy xung quanh đang vây quanh bởi rất nhiều người, bên nghe

nghe văng vẳng tiếng của Tú Linh: “Mau, mau báo hoàng thượng, nương

nương mở mắt rồi.”

Cô rất muốn mở miệng, nhưng cảm giác âm thanh không theo sai khiến

của mình, cứ mắc kẹt nơi cuống họng không chịu ra, cơ thể nặng nề hết

sức, một lúc sau nghe thấy những tiếng bước chân, cảm giác có ai đó đỡ

cô dậy, rồi có người xiết lấy cổ tay cô. Âm thanh đó mới từ từ vụt ra

khỏi cuống họng, nhưng là một từ :”Đau! ”

Cô vừa la đau, xung quanh dường như mừng rúm lên, nghe thấy ai đó đang bảo rằng :”Tốt quá tốt quá, biết đau là khỏi rồi .”

Cô lại bỗng thấy mệt, mí mắt sụp xuống, lại thiếp đi.

Chờ khi cô tỉnh dậy lần nữa, trước mắt đã sáng sủa lên rất nhiều,

không còn là những đốm sáng to nhỏ quay cuồng nữa, mở mắt thấy ngay tấm

màn xanh thêu hoa bách hợp, và chiếc tủ Tử Đàn khắc hoa. Tú Linh đang

ngồi bên cạnh, thấy cô mở mắt, mừng rỡ chạy sang, khẽ hỏi: “Nương nương, cảm thấy đỡ hơn chưa? ” Vừa nói, vừa vẫy tay sai người dâng trà.

“Bổn cung….” Phi Tâm nhìn xung quanh, âm thanh vụt khỏi cuống họng, giọng nói rất khàn đục, “Đã bệnh bao lâu rồi? ”

“Cả nửa tháng trời rồi. ” Tú Linh khóe mắt đỏ hoe, “Nương nương lần

đầu gặp đại hiểm, dạo trước chẳng nhận ra ai cả, hoàng thượng sợ đến ôm

nương nương khóc mãi! ”

“Sao cơ? Nửa tháng à? ” Bản thân Phi Tâm cũng giật mình, không


The Soda Pop