
ba bữa sáng, trưa, tối. anh nghĩ sao?”. Cô hi sinh đến mức độ
này là quá giới hạn chịu đựng rồi. Chi phí ăn ở một tháng ấy cao hơn rất nhiều
so với tiền thưởng của anh đấy!
Tiểu Thất từ từ nhếch khóe miệng lên, nhìn cô bằng đôi
mắt như phát sáng.
Ngoại trừ tiếng cười lạnh lẽo, cô liêu tối qua, đây có
thể được xem là nụ cười thứ hai của anh.
Lúc mỉm cười, thực sự trông Tiểu Thất rất đẹp trai!
Sau sự việc của Vương tiểu thư, Hàn Tú đã nghĩ thông
suốt nhiều điều. Những chuyện không thể tránh né được thì đừng nên tránh né
nữa. Nếu đã thực sự đắm chìm trong tình yêu thì cố gắng phủ nhận chỉ là chuyện
không tưởng. Trái tim căn bản không thể do mình muốn kiềm chế là kiềm chế được,
muốn điều khiển là điều khiển được, vậy thì việc gì mà phải khổ sở trốn tránh,
ép buộc nó đến mức đau đớn như thế?
Cô thậm chí đã quên mất giao hẹn của mình vào hai
tháng trước, đó là chỉ phép anh ở nhà cô một tháng tồi sẽ tiễn anh lên đường.
Không những thế, dù đã trò chuyện với cô giáo Đỗ hai, ba chục lần qua email
nhưng chưa lần nào cô nhắc đến chuyện của anh để cô giáo về nước, đón anh sang
Mỹ. Ngay cả khi bố mẹ gọi điện đến, hối thúc đi xem mặt, cô cũng tìm đủ mọi
cách để từ chối.
Cô không thể chê trách anh ở bất cứ điểm gì, ngoại trừ
hai lần anh chưa được cô đồng ý mà đã cưỡng hôn cô. Cô những tưởng mình sẽ chối
bỏ nụ hôn của anh, song thực tế lại không phải như vậy. Thậm chí có đôi lúc, cô
còn suy nghĩ lung tung, như khi bôi thuốc cho anh chẳng hạn. Có nhiều chỗ không
bị thương nhưng vẫn bị cô thoa thuốc lên. Nhìn phía sau, trông anh hơi gầy, khi
sờ vào mới thấy lưng anh toàn là các thớ thịt chắc nịch. Cô rất thích cảm giác
được chạm tay lên đó.
Mỗi sáng thức dậy, cô đều ăn bữa sáng do anh tự tay
làm, sau khi tan ca, hầu như tối nào cô cũng được thưởng thức những món đặc sản
của các nước. Tuy rằng không phải bao giờ anh cũng nấu nướng tuyệt hảo như
ngoài nhà hàng nhưng tay nghề của anh đang tiến bộ từng ngày, không ngừng được
nâng cao. Sự chăm sóc giản dị đó là điều mà trước nay, cô chưa bao giờ có được.
Càng ngày, cô càng ỷ lại vào anh nhưng lại không biết
rằng anh có ý nghĩa như thế nào. Đến khi nhìn thấy tấm giấy anh để lại, hoảng
hốt xông vào thư phòng, cô mới nhận ra anh quan trọng đến thế và tự tận đáy
lòng, cô không hề muốn anh ra đi.
Cô biết rằng mình đã yêu anh một lần nữa, nếu tất cả
đều là ý trời thì cô đành chấp nhận mà thôi. Từ bây giờ, cô sẽ không trốn tránh
nữa, chỉ cần sống bên anh một cách vui vẻ là được rồi. Trái tim có bị tổn
thương hay không là chuyện không thể lường trước được, thế nên cứ để mọi thứ
thuận theo tự nhiên đi!
“Đi thôi, đến siêu thị mua thức ăn! Hôm nay, anh thích
mua cái gì cũng được hết, tôi chi tiền. Nhưng anh phải nấu cho tôi ăn đấy!”. Cô
vỗ nhẹ lên vai anh, cảm giác này thật tuyệt vời.
Tiểu Thất mím chặt môi, không nói lời nào, đưa tay
nhấn nút thang máy.
Lúc quay sang nhìn Hàn Tú, anh khẽ nhoẻn miệng cười,
nụ cười thoáng qua như có như không nhưng cô vẫn nhận ra được. Cô bèn nói:
“Muốn cười thì cứ cười đi! Nhìn anh cười, người khác sẽ cảm thấy yêu đời hơn”.
Đừng bao giờ như tối qua, cười điệu cười của Thần Chết nữa nhé!
Thấy Tiểu Thất chẳng thèm để ý đến mình, Hàn Tú cắn
môi, trong lòng thầm nghĩ: “Phải chăng anh ấy cảm thấy mình quá nhiều lời?”
Cô lái xe đến siêu thị ở gần nhà. Đi qua vài con
đường, Hàn Tú thấy một chiếc Toyota màu đen cứ bám theo xe cô. Cô nghĩ, có khi
họ định vượt lên trước, bèn bật đèn tín hiệu lên rồi chuyển sang làn đường
khác, nhường đường cho họ. Nhưng chiếc xe đó không vượt lên mà chạy chậm lại,
chẳng bao lâu sau cũng chuyển làn đường giống cô. Hàn Tú liền nghĩ, chắc người
lái xe đang nói chuyện điện thoại, nên chẳng để ý đến chiếc xe đằng sau nữa.
Khi xếp hàng chờ đỗ ở bãi đỗ xe, vô tình nhìn qua
gương chiếu hậu, Hàn Tú phát hiện ra chiếc xe Toyota màu đen lúc nãy đang ở
đằng sau xe cô.
“Tiểu Thất này, anh có cảm thấy chiếc xe Toyota màu
đen phía sau nãy giờ vẫn đi theo chúng ta không?”. Cô nhìn sang Tiểu Thất, cánh
tay anh đang áp sát vào cửa sổ xe, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu,
đôi mày cau lại, không biết đang suy nghĩ điều gì mà vẻ mặt anh lúc này nhìn vô
cùng đáng sợ, hình như anh cũng chẳng biết cô vừa hỏi gì nữa. Cô bèn lay nhẹ
tay anh: “Này, anh đang nghĩ gì thế?”
“Hả? Không có gì! Cô nói gì cơ?”. Bây giờ, Tiểu Thất
mới lấy lại được thần trí, hấp tấp hỏi lại.
“Tôi nói là anh có cảm thấy chiếc ô tô Toyota mày đen
đằng sau vẫn luôn theo sát chúng ta không. Lúc mới ra khỏi công ty, tôi đã nhìn
thấy chiếc ô tô này rồi. Tôi còn cố tình nhường đường cho nó nữa, vậy mà không
ngờ nó theo chúng ta tới tận đây. Chắc mọi chuyện không trùng hợp đến mức đấy
đâu nhỉ?”
Tiểu Thất không quay đầu lại nhìn chiếc xe Toyota màu
đen mà Hàn Tú đang nhắc đến, anh chỉ quan sát qua gương chiếu hậu. Ngay khi rời
khỏi công ty chưa được bao xa, anh đã phát hiện chiếc xe này đang theo dõi
mình. Trong đầu anh bất giác hiện lên một suy đoán vô cùng đáng sợ!
Tiểu Thất ngồi thẳng người lên, thái độ vô