
hững chuyện khủng khiếp hơn thì không biết cô sẽ thế nào
nữa.
Hàn Tú lắc đầu nguầy nguậy, mất hết bình tĩnh, khóc
mãi không thôi: “Tối nay, nhất định tôi sẽ không ngủ được. Tôi vốn sợ bóng tối
từ nhỏ vì hồi còn bé, có một tối, tôi phải ngủ một mình ở nhà, rồi một con chó
xông vào, làm tôi hoảng sợ, thế nên, đến tận bây giờ, ngay cả lúc ngủ, tôi cũng
phải bật đèn. Anh có thấy không, còn mèo đó chết rất thảm, bị người ta moi hết
nội tạng ra rồi xếp gọn gàng lại. Sao phải giết chết nó một cách tàn nhẫn như
vậy? Đã thế còn đặt nó trong một chiếc hộp đẹp đẽ chứ! Trên thế giới này, sao
lại có nhiều người biến thái đến thế? Tại sao lại giở trò đùa quái ác như vậy
chứ? Tại sao chứ?”
Thì ra lúc ngủ, Hàn Tú vẫn bật đèn là vì cô sợ bóng
tối. Muốn làm cho cô tỉnh táo lại nên anh nắm chặt lấy đôi vai cố, nói lớn:
“Hàn Tú, cô hãy nghe tôi nói này, không có chuyện gì đâu. Người ta chỉ muốn
trêu chọc cô thôi.”
Cô hít một hơi thật sâu: “Tôi thường thấy trên ti vi,
người ta đặt xác mèo, xác chó trước cửa nhà một người để trả thù người đó. Nhưng
tôi chưa đắc tội với ai bao giờ, tại sao họ lại đặt nó trước cửa nhà tôi
chứ?...hu hu…Tôi phải báo cảnh sát…”
“Báo cảnh sát chẳng có tác dụng gì đâu. Nếu người ta
đã rắp tâm hãm hại thì dù cảnh sát có tới cũng chưa chắc đã điều tra ra. Đừng
khóc nữa, có tôi ở đây rồi, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì nữa đâu. Tôi ra
nấu ít cháo, cô nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lúc đi! Lát nữa tắm nước nóng, cô
sẽ cảm thấy dễ chịu hơn thôi”.
Nói xong, Tiểu Thất đi vào nhà tắm, vò khăn dưới nước
nóng rồi quay lại phòng, lau sạch những giọt lệ còn đọng lại trên mặt Hàn Tú.
Cô nhắm mắt lại, nước mắt vẫn tuôn rơi, cứ ôm chặt lấy cánh tay anh, không nỡ
rời xa.
Anh thở dài một tiếng, vỗ nhẹ lên bàn tay cô, lúc này,
cô mới chịu buông tay ra.
Tiểu Thất đi ra hành lang, nhặt hết chỗ đồ đạc đặt
ngoài đó từ nãy, mang vào nhà, rồi lại quay ra, định đem xác con mèo đi xử lí.
Đúng lúc ấy, người hàng xóm ở nhà đối diện vừa về đến cửa, nhìn thấy anh thì
gật đầu chào rồi mở cửa khóa, bước vào nhà mình. Anh thở phào, may mà người đó
không phát hiện ra điều gì khác thường. Lúc Tiểu Thất đang gói chiếc hộp lại
thì một tờ giấy rơi ra. Anh cúi xuống, nhặt tờ giấy đó lên xem, một dòng chữ
màu đen đập vào mắt: “Nó đã vĩnh viễn nhắm mắt mà không hề đau đớn dưới dao
phẫu thuật. Tặng cậu món quà đầu tiên đã tận tâm chuẩn bị”.
“Món quà đầu tiên”, nghĩa là vẫn còn những món quà thứ
hai, thứ ba nữa…
Vò nát tờ giấy trong lòng bàn tay, dường như Tiểu Thất
nghe thấy tiến cười man rợ, khoái trá của Cổ tiên sinh văng vẳng bên tai.
Anh đem chiếc hộp vào trong nhà, đặt nó ở cửa, đi rửa
sạch tay rồi vào phòng Hàn Tú. Xem ra cô đã bình tĩnh lại, hai mắt nhắm nghiền,
đôi môi đang mấp máy như đang lẩm bẩm điều gì đó.
Anh ngồi ở thành giường, cầm tay Hàn Tú lên và đặt một
nụ hôn nhẹ vào đó, dịu dàng nói: “Cứ yên tâm mà ngủ đi một lúc, không có chuyện
gì đâu. Đợi cô ngủ rồi, tôi sẽ ra ngoài, tìm một chỗ để chôn con mèo đó, cô
không cần lo lắng nữa.”
Hàn Tú nắm chặt lấy tay anh, khẽ gật đầu.
Đến khi nghe thấy nhịp thở đều đều của cô, anh mới nhẹ
nhàng gỡ tay cô ra, đặt xuống giường, đắp chăn lại cho cô rồi nhón chân đến chỗ
công tắc, bật đèn trong phòng lên. Khóa cửa ra ban công và tất cả cửa sổ, kéo
hết rèm cửa lên, xong xuôi mọi thứ. Tiểu Thất mới yên tâm. Cầm theo dụng cụ và
chiếc hộp, anh nhẹ nhàng rời khỏi nhà.
Màn đêm sắp bao trùm lên thành phố, anh chẳng dám đi
đâu xa vì sợ rằng khi tỉnh dậy, không thấy anh đâu, Hàn Tú sẽ càng sợ hãi.
Tiểu Thất chọn vườn hoa ở phía Tây Nam khu nhà vì
thường ngày, lượng người qua lại đó ít hơn nhiều so với những vườn hoa khác ở
xung quanh đây. Thời điểm này vừa hay lại trùng vào giờ ăn tối của các gia đình
nên chắc chắn sẽ chẳng có ai ra đấy làm gì. Hơn nữa, trong vườn hoa đó còn có
một cây đào xum xuê cành lá, anh hi vọng linh hồn chú mèo đáng thương này có thể
an nghỉ ở nơi đây. Anh dùng xẻng đào một chiếc hố rồi chôn luôn cả chiếc hộp
được bọc đẹp đẽ xuống đó. Sau khi gạt bằng miệng hố, đứng cầu nguyện cho con
vật xấu số một lúc, anh mới rời khỏi.
Về đến nhà, Tiểu Thất liền cất dụng cụ đi, rửa tay
sạch sẽ rồi qua phòng Hàn Tú để xem cô thế nào. Cô vẫn đang ngủ, anh bèn đắp
lại chăn cho cô, sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài, vào bếp nấu cháo.
Anh nhớ lại bản tin thời sự chiếu trên ti vi cách đây
không lâu về việc cảnh sát thành phố đã phá được một đường dây buôn bán người
quy mô lớn. Trong số những người bị bắt, may mắn làm sao anh không thấy giáo sư
Trương ở đó, tuy nhiên những nghi can đều là hàng tép riu, điều này đồng nghĩa
với những tên ác nhân thực sự đã trốn thoát. Việc Cổ tiên sinh gửi cho anh món
quà này không chỉ chứng tỏ rằng bọn chúng đã tìm được khu căn cứ mới an toàn
hơn mà còn ám chỉ: người bị xử lý tiếp theo sẽ là anh.
Cháo đã nấu xong nhưng Hàn Tú chưa tỉnh dậy, Tiểu Thất
nhìn cô ngủ thật yên bình nên không nhẫn tâm đánh thức. Nhưng lại nghĩ, biết
đâu khi thức dậy, Hàn Tú vẫn còn sợ hãi thì sao, anh bèn chuyển hết c