
vẫn sáng. Vừa nhìn thấy Hàn Tú, Chung Chính
Huyên liền nắm lấy vai cô, vẻ mặt căng thẳng, hỏi: “Cô không sao chứ?”
Cô kinh
ngạc, nhìn đôi tay đang đặt trên vai mình, nói: “Tôi thì có thể gặp chuyện gì
chứ?”
Anh
ngẩn người, bỏ tay xuống, không nói gì nữa.
Chung
Chính Huyên càng không nói gì, cô càng cảm thấy kì lạ.
“Tôi có
chuyện gì chứ?”
Anh im
lặng hồi lâu rồi đáp: “À… Tôi định sang hỏi xem nhà cô có mất điện không ấy mà.
Bên này cũng mất điện thì chắc chắn không phải do nguồn điện nhà tôi có vấn đề
rồi.”
“Có
thật không?”. Cô không tin, tuy đang đứng ngược sáng nhưng cô vẫn nhìn rõ khuôn
mặt anh. Giọng nói và vẻ mặt của anh lúc nắm vai cô rõ ràng là đang rất lo lắng
cho cô. Nhưng tại sao anh lại lo lắng cho cô? Lẽ nào vì mất điện? Vì mất điện
mà chạy ngay sang hỏi… trong lòng Hàn Tú chợt có một linh cảm.
“Tôi về
nhà đây”. Anh nói rồi quay người định đi nhưng đã bị cô kéo tay giữ lại.
“Anh là
ai?”
Anh
sững sờ trong giây lát rồi mỉm cười: “Tôi là Chung Chính Huyên.”
“Không
đúng!”
“Không
đúng chỗ nào cơ?”
“Khi
mất điện, tại sao anh lại chạy ngay sang đây và hỏi tôi có chuyện gì không?”.
Chỉ có suy nhất một người biết cô sợ bóng tối thôi. Hơn nữa, lúc nãy, anh không
hỏi nhà cô có mất điện hay không mà lại hỏi rằng cô có sao không.
“Còn gì
nữa?”
“Anh
nấu ăn rất ngon.”
“Và mùi
vị của các món ăn giống y như bạn trai cô làm đúng không?”
“Rốt
cuộc anh là ai?”
“Câu
hỏi này nghe thì có vẻ đơn giản nhưng hơi khó để trả lời. Cô thử đoán xem!”
Cô nhìn
thẳng vào mắt anh. Đôi mắt trong sáng như nước, toát ra một cảm giác thân thuộc
khó diễn ta bằng lời. Liệu có phải là… liệu có phải là…? Cô không dám nói ra
đáp án đã có sẵn trong lòng, sợ rằng dù anh phủ định hay thừa nhận câu trả lời
ấy, cô sẽ chẳng thể chịu đựng nổi cú sốc đó mà lại ngất đi.
“Em
không muốn xác minh ư?”. Anh vuốt những sợi tóc đang bay bay trước mặt cô ra
sau tai. “Trong lòng nghĩ sao thì hãy nói y như vậy!”
Hàn Tú
mấp máy môi, một hồi lâu sau mới khẽ gọi tên anh vì sợ mình nói to quá sẽ làm
anh chạy mất: “Tiểu Thất!”
Anh mỉm
cười, chớp chớp mắt nhìn cô: “Ừm.”
“Tiểu
Thất, thực sự là anh sao? Có đúng là anh không?”
“Ờ, có
người còn đổi tên anh thành Trương Tiểu Thất đấy!”. Anh vẫn luôn chờ Hàn Tú
nhận ra mình, ngày nào cũng cố tình gặp cô, thế nhưng cô chẳng thèm nhìn anh
lấy một lần. Anh nên vui mừng hay đau lòng đây?
Cô ngả
đầu vào ngực anh, khóc lớn: “Đúng là anh rồi, đúng là anh rồi!… Anh không chết
ư? Anh vẫn còn sống. Hu hu… Anh có biết là em nhớ anh đến nhường nào không? Hu
hu… Anh thực sự không chết… Hu hu…”
“Là
anh, là anh đây, anh chưa chết mà!”. Anh ôm lấy cô, dịu dàng vuốt tóc cô và
nhắm mắt lại, tận hưởng hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ tóc Hàn Tú. Hơn một
năm nay, anh mới có lại cảm giác thân thuộc này.
“Anh
thật đáng ghét, sao không nói sớm cho em biết chứ? Còn ngày ngày để mặc em nhìn
anh bằng đôi mắt hình viên đạn nữa”. Hàn Tú nghẹn ngào nói.
Anh xoa
xoa lưng cô, vỗ về: “Tại chỉ số phòng ngự của em cao quá, mỗi lần nhìn thấy
anh, em đều như muốn giết chết anh bằng ánh mắt vậy. Dù anh có nói thật thì
chắc chắn em vẫn không tin nên anh mới phải nghĩ ra một kế hoạch thật hoàn mĩ.
Muốn hạ tường cao hào sâu thì nhất định phải tháo gỡ từng viên gạch một.”
Vụ nổ
thổi anh bay đi rất xa rồi lăn xuống khe suối gần đó. Lúc tỉnh lại, Tiểu Thất
thấy mình bị bỏng toàn thân, khuôn mặt gần như bị hủy hoại hết. Anh biết mọi
người đang tìm kiếm anh, nhưng anh không thể xuất hiện, chỉ dám lần mò trong
bóng tối, tìm thứ gì đó để ăn, duy trì sự sống và chờ vết thương bình phục.
Một
lần, anh tình cờ cứu được một người đàn ông trung niên bị cướp. Vị tiên sinh đó
họ Chung, là một bác sĩ chỉnh hình. Nửa năm trước, con trai ông đã mất tích
ngoài biển, vợ ông vì vậy mà suy sụp tinh thần, lúc tỉnh lúc mê. Để đáp lại ơn
cứu mạng, Chung tiên sinh đã phẫu thuật chỉnh hình miễn phí cho anh. Xong xuôi
tất cả, Tiểu Thất mới biết là ông đã phẫu thuật cho anh theo khuôn mặt của
người con trai đã mất tích. Anh vô cùng biết ơn Chung tiên sinh. Đúng vào lúc
anh từ biệt ông để ra đi thì bác sĩ Chung nói: “Dù trước kia, cậu là người thế
nào, dù cậu đã làm chuyện gì, tốt cũng được mà xấu cũng được, tôi vẫn muốn nhận
cậu làm con trai tôi, cậu có bằng lòng không? Xin hãy giúp vợ tôi bình phục!”
Tiểu
Thất không suy nghĩ nhiều, đồng ý ngay lập tức.
Từ đó
trở đi, anh mang tên Chung Chính Huyên.
Mất một
năm để hồi phục sức khỏe, chỉnh sửa cơ thể, làm quen với thân phận con trai nhà
họ Chung, đến tận bây giờ, anh mới dám xuất hiện trước mặt cô.
“Tiểu
Thất… em vô cùng vô cùng nhớ anh… vô cùng vô cùng nhớ…”
“Anh
cũng vậy, Hàn Tú”. Anh ôm chặt cô vào lòng.
Bây
giờ, anh không phải sống trong nơm nớp lo sợ, hoảng hốt từng ngày nữa. Nhà họ
Chung coi anh như con đẻ vậy. Anh sẽ dùng phần đời còn lại của mình để kể cho
cô nghe những chuyện đã xảy ra với anh trong suốt một năm qua.
Bởi vì
anh vẫn còn sống.