
ương giúp cô. Hàn Tú không nói gì, lặng lẽ nhìn
anh thao tác. Anh cúi đầu xuống, đôi mày cau lại, tập trung mọi sự chú ý lên ngón
tay bị đứt. Vẻ mặt nghiêm túc và sự cẩn thận, tỉ mỉ của Tiểu Thất khi băng bó
vết thương làm Hàn Tú hốt hoảng không yên. Chàng trai đang ngồi đối diện cô lúc
này có phải là Đường Trạch Tề - người đã cùng cô lớn lên từ nhỏ hay không? Cô
gần như không tìm thấy ở anh bất cứ sự quen thuộc nào. Hàn Tú có cảm giác trái
tim mình đang đập loạn lên không ngừng, cổ họng dường như bị thứ gì đó làm cho
tắc nghẹn. Cô muốn nói nhưng không thể thốt nên lời.
Hàn Tú nhìn chằm chằm vào vết thương đã được băng bó
cẩn thận, mãi mới lắp bắp hỏi: “Khi ở Mỹ…có phải anh đã học ngành y đúng
không?”. Anh có vẻ hiểu biết rất nhiều về lĩnh vực này.
Tiểu Thất không trả lời cô, vì thân phận hiên nay của
anh là Đường Trạch Tề - một Đường Trạch Tề đã bị tổn thương não bộ nên không
còn nhớ những chuyện trước kia.
Anh biết nước Mỹ ở bên kia đại dương, nhưng anh chưa
từng tới đó. Hai mươi lăm năm nay, anh đều sống trong phòng thí nghiệm tàn khốc
đó. Học ngành y sao, anh chưa từng học qua, nhưng thứ mà anh thích đọc nhất
chính là sách y dược. Tuy phải sống biệt lập, không được tiếp xúc với thế giới
bên ngoài song anh vẫn biết về nó. Từ khi có ý thức Tiểu Thất đã thấy giáo sư
Trương luôn ở bên cạnh anh. Giáo sư chẳng khác nào bố đẻ của anh, ông đã dạy
anh rất nhiều, rất nhiều thứ. Nhờ có giáo sư Trương chỉ bảo mà anh được Cổ tiên
sinh và mấy người trong khu thực nghiệm đối xử theo một cách hoàn toàn khác so
với những sản phẩm thí nghiệm còn lại, ngoài việc không thể ra ngoài thì anh
tương đối tự do.
Bây giờ, Tiểu Thất đã thoát khỏi nơi đó rồi, thế giới
của anh không còn như trước kia nữa…
Ngước mắt lên, Hàn Tú liền bắt gặp đôi mắt đen láy của
anh, khoảnh khắc ấy, trái tim cô bỗng nhiên loạn nhịp.
Cô giơ ngón tay đã được băng bó đâu vào đấy lên, nói
năng có phần loạn xạ: “Cảm ơn anh nhiều. Vì anh đã giúp tôi băng bó ngón tay
nên..anh có thể đề nghị tôi làm một việc.”
“Để..để tôi giúp anh xử lý vết thương nhé!”. Vừa nói
dứt lời, Hàn Tú cảm thấy mình thật ngốc nghếch, ngay đến kiến thức y học cơ bản
nhất, cô còn chẳng biết, thế mà..Nhưng ánh mắt anh lúc này là có ý gì vậy? Đúng
là cô không biết băng bó vết thương, nhưng chuyện bôi thuốc thì sao lại không
được cơ chứ.
Hàn Tú ngượng nghịu nói: “Vết thương sau lưng anh là
do bị kính đâm vào, nặng hơn vết thương này của tôi nhiều, cho nên phải bôi
thuốc gì đó đúng không?”
Trước đôi mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc của người dối diện,
đầu cô càng lúc càng cúi thấp hơn.
Khi cô ngẩng đầu lên nhìn, trong thư phòng đã chẳng
còn ai ngoài cô cả. Chết tiệt, tên đáng ghét đó toàn đi lại lặng lẽ đến mức
không gây ra bất cứ tiếng động nào, thích đi là đi, chẳng thèm báo trước lấy
một tiếng, để mặc cô ngồi một mình trong này như một con ngốc. Hàn Tú xấu hổ
đến mức không biết giấu mặt vào đâu nữa.
Vừa bước ra khỏi thư phòng, cô đã nghe thấy tiếng nước
chảy róc rách trong phòng tắm. Hàn Tú bỉu môi, đúng là uổng công cô đã tỏ vẻ
thành khẩn khi ngỏ ý muốn bôi thuốc cho anh, kết quả thì hay rồi, Tiểu Thất
không nói tiếng nào, chạy vào đi tắm trước. Cô lè lưỡi làm mặt xấu rồi đi sang
phòng khách.
Hàn Tú nằm trên sô pha xem chương trình giải trí, mới
được mười phút, cô đã cảm thấy không mấy hứng thú. Đúng lúc cô đang chuẩn bị đi
vào phòng ngủ để lên mạng thì cửa buồng tắm bật mở. Mái tóc ướt đẫm, phía trên
cởi trần, mặc chiếc quần đùi bãi biễn mà cô mua cho lần trước, Tiểu Thất bước
ra.
Hàn Tú kinh ngạc tới mức há hốc miệng, ngây người nhìn
anh.
Dù đã từng trông thấy cơ thể thương tích chằng chịt
hay những vết thương đang lên da non của anh, nhưng cho đến tận bây giờ, khi
một lần nữa bắt gặp anh trong bộ dạng này, ánh mắt của cô vẫn không khỏi bị thu
hút bởi thân hình tuyệt đẹp đó.
Ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn trắng nhỏ trên lối đi vào
phòng tắm đang bao phủ lên cơ thể anh. Vào giây phút ấy, dường như những vết
sẹo mờ mờ trên trên người Tiểu Thất đã biến đi hết, không để lại một vết tích
nào. Đứng ở nơi tranh tối tranh sáng, dáng hình anh lúc này khiến người khác có
cảm giác mơ hồ, thiếu tính chân thực.
Khi Tiểu Thất từ từ tiến về phía cô, ánh mắt của Hàn
Tú bất giác di chuyển theo bước chân anh. Mãi tới khi anh đã đứng trước mặt,
khẽ gọi cô một tiếng, cô mới lấy lại được hồn phách.
Thẹn thùng quay đầu về phía khác, Hàn Tú mím chặt môi,
nói: “Anh lại muốn giở trò đồi bại hả? Anh quên mất qui định khi ở đây rồi phải
không? Điều đầu tiên là cấm ăn mặc thiếu vải, giở trò lưu manh.”
“Không phải cô nói sẽ bôi thuốc giúp tôi sao?”
Phải rồi! Mặc áo thì làm sao mà bôi thuốc được chứ?
Một lời giải thích hết sức hợp tình hợp lý, được nói bằng một ngữ điệu vô cùng
bình thản mà lại khiến cô cảm thấy lỗ tai mình như bị ai đó chọc thẳng vào!
Hàn Tú không nói nên lời. Đúng là “đầu óc ngu si, tứ
chi phát triển”! Nghe cô bảo sẽ bôi thuốc cho, con người đơn giản đó liền không
nói năng gì, chạy ngay đi tắm. Xem ra Hàn Tú đã bị hạ gục triệt để