
ước đây, Hàn Tú đã từng cười nhạo Đường Trạch Tề khi anh xem quá nhiều lần bộ
phim này, không ngờ bây giờ, chính cô lại có ý nghĩ ấy. Nhưng suy đoán vừa lóe
lên ngay lập tức khiến cô vô cùng kinh hãi và lo lắng.
Cuối
cùng Hàn Tú cũng không nhịn được mà hỏi: “Anh có thực sự là Đường Trạch Tề
không vậy? Liệu anh có giống như nhân vật trong phim Đổi mặt, phẫu thuật thành
khuôn mặt của Đường Trạch Tề, còn thân phận thực sự của anh là một tên tội phạm
vượt ngục nào đó?”
Tiểu
Thất ngước đôi mắt đen láy lên nhìn cô, khuôn miệng hơi mấp máy. Một lúc sau,
anh mới từ tốn đáp: “Có lẽ cô đã xem quá nhiều phim ảnh rồi. Tôi đang muốn thay
mặt của mình đây.”
Mặt Hàn
Tú bỗng đỏ bừng lên, cô vuốt tóc một cách thiếu tự nhiên rồi nói: “Ngày mai,
anh không cần tới công ty đâu, cứ ở nhà dưỡng thương cho khỏi. Anh nghỉ sớm đi,
tôi ra ngoài đây.”
Khi
chuẩn bị bước ra ngoài, Hàn Tú nghe thấy tiếng Tiểu Thất nói với theo: “Hàn Tú,
dù có đi đến đâu, sống được đến ngày nào thì trong suốt cuộc đời này, tôi vẫn
luôn cảm ơn cô, không bao giờ quên cô.”
Hàn Tú
sững người, lúc quay đầu lại, ánh mắt cô lập tức đối diện với một đôi mắt trong
sáng, bình lặng.
“Dù có
đi đến đâu, sống được đến ngày nào thì trong suốt cuộc đời này, tôi vẫn luôn
cảm ơn cô, không bao giờ quên cô”, như bị một vật thể lạ đập vào trái tim, câu
nói này khiến Hàn Tú hết sức kinh ngạc.
Ngay cả
khi hai người còn yêu nhau, Hàn Tú cũng chưa bao giờ thấy anh nhìn cô bằng ánh
mắt phức tạp đó cũng như dùng giọng điệu pha chút bi thương để nói với cô rằng
sẽ mãi mãi nhớ về cô. Hồi ấy, Đường Trạch Tề chỉ hay cười tươi rói và thủ thỉ:
“Hàn Tú, anh rất yêu em”, để rồi chớp mắt một cái, anh đã nằm bên một cô gái
khác.
Phải
chăng vì bây giờ, hai người chẳng còn là gì của nhau nữa nên anh mới nói rằng
sẽ không bao giờ quên cô? Có đúng thế không? Nhớ hay quên một ai dó, tại sao
lại phải dùng cả một đời người chứ?
“Anh
còn rất nhiều chuyện phải làm trong cuộc đời, nếu chỉ ghi nhớ mãi mãi một người
thì có lãng phí quá hay không? Cho nên... cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên
đi!”. Nói xong, Hàn Tú liền bước ra khỏi phòng.
Tiểu
Thất nhìn cánh cửa đang dần khép lại, nở một nụ cười cay đắng. Hàn Tú không hề
hiểu anh đang muốn nói gì, anh cũng không thể kể cho cô nghe sự thật vì nếu anh
làm vậy, chắc chắn cô sẽ gặp phải vô số phiền phức.
Bản tin
lúc nãy nói cảnh sát đã bắt được năm nghi phạm, trong số đó, anh nhận ra hai
người. Điều đó có nghĩa là những người bị bắt không hề đóng vai trò quan trọng
trong tổ chức. Ngay cả những nạn nhân được giải thoát trong viện điều dưỡng,
trông bọn họ cũng rất xa lạ, chẳng giống những sản phẩm thí nghiệm như anh chút
nào. Tiểu Thất vốn hi vọng, lũ tàn ác sẽ bị trừng trị, nhưng xem ra Cổ tiên
sinh đã chuẩn bị mọi thứ một cách kĩ càng để đề phòng trường hợp bị cảnh sát
phát hiện rồi. Từ nghi phạm cho tới nạn nhân, tất cả đều là giả...
Anh cảm
thấy kiệt sức, từ từ nằm xuống chiếc chăn phủ tấm ga giường màu hồng đầy nữ
tính. Lấy cánh tay che mắt, khoảng đen trước mặt đã khiến tâm trạng Tiểu Thất
bình ổn đi đôi phần.
Từ
trước đến nay, anh chưa bao giờ dám nghĩ tới tương lai, cũng không biết tương
lai của mình sẽ thế nào, chỉ có thể sống một cách mòn mỏi, được ngày nào hay
ngày ấy thôi. Anh biết rằng sẽ đến một lúc, anh phải ra đi, bản thân anh rồi sẽ
hóa thành tro bụi, trở thành một bí mật bị chôn vùi vĩnh viễn.
Một mùi
hương kì lạ không ngừng thoang thoảng bên mũi anh. Tiểu Thất khẽ nhíu mày rồi
quay người lại, tránh động vào vết thương. Lúc này, mùi hương đó lại càng nồng
hơn, dường như nó tỏa ra từ chiếc gối.
Đây là
hương thơm của Hàn Tú sao?
Tuy đầu
cô có hơi rối nhưng đó thực sự là một mái tóc rất đẹp. Mùi hương cuốn hút này
khiến Tiểu Thất cảm thấy rất an tâm. Anh kéo chăn đắp lên người, nhắm mắt lại,
hít thở hương thơm dễ chịu rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Hàn Tú đến công ty với đôi mắt gấu trúc
vì mất ngủ. Cô vừa bước vào sảnh thì thấy Tiểu Hứa ở phòng khách hàng chạy tới,
gấp gáp nói: “Hàn tổng! Hôm nay, Tiểu Thất không tới công ty cùng cô sao?”
Tiểu Thất? Cô nhướn mày, thì ra mọi người đều gọi anh
là Tiểu Thất, từ Tả Tiểu Dũng, Tiểu Lưu cho đến các dì, các thím trong công ty.
Mà tại sao cô nhất định phải đến chỗ làm cùng Tiểu Thất chứ? Cô chỉ bao ăn bao
ở chứ không phụ trách cả việc đi lại nhé!
“Ừ, hôm qua Tiểu Thất bị thương phải nghỉ ngơi mấy
ngày, đợi vết thương khỏi rồi mới đi làm được. Có chuyện gì thế?”
Tay cầm một tập đơn đặt hàng lớn, Tiểu Hứa nói vội:
“Ôi, Hàn tổng, chị không biết đâu, Tiểu Thất mới tới EC làm việc được một lần
mà hôm nay, điện thoại của bộ phận phục vụ khách hàng hộ gia đình đã réo liên
tục như muốn bùng nổ. Chị nhìn xem, tất cả chỗ đặt hàng này đều yêu cầu đích
danh Tiểu Thất đến làm vệ sinh, trong đó có tám khách hàng cũ, hai mươi khách
hàng mới, vừa đủ một tháng làm việc. Em không dám vội vàng báo giá, càng không
dám nhận lời ngay. Hàn tổng, chị bảo chuyện này phải giải quyết làm sao bây
giờ?”
“Cái gì cơ?”. Hàn Tú