
g và chăn mỏng
dành cho con gái, nếu anh không thích thì sáng mai, tôi ẽ đi mua cái khác. Tối
nay… anh dùng tạm vậy nhé! Ở đây cũng có điều hòa, sẽ không nóng như mấy hôm
trước đâu. Còn nữa, trong phòng này cũng có máy tính và sách báo, anh tùy ý mà
dùng. À, nếu cần cái gì, anh cứ bảo tôi!”
“Ừm”.
Tiểu Thất bình thản đáp.
Hàn Tú
cúi đầu, mím chặt môi, hình như trong lòng cô có điều gì đó mâu thuẫn, một hồi
lâu sau mới ngước mắt lên, nói: “Hôm nay, thực sự cảm ơn anh, nếu không có anh,
e rằng bây giờ, tôi đã nằm tại bệnh viện rồi. Nhưng tôi sẽ không vì việc anh đã
cứu tôi mà thay đổi cách đối xử với anh đâu. Ở đây, anh là khách trọ của tôi, ở
công ty, anh là nhân viên của tôi”. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện bất ngờ
khiến cô không khỏi bất an trong lòng, nhấn mạnh một chút thế này đã giúp cô
cảm thấy thoải mái hơn đôi chút
“Cô
không cần cảm ơn tôi, nếu không có cô, chắc tôi đã chết rồi. Mà nếu còn sống
thì tôi cũng chẳng biết sẽ phải đi đâu, về đâu...”. Giọng nói trầm trầm của
Tiểu Thất bộc lộ rõ sự thê lương.
Lại một
lần nữa, Hàn Tú nhìn thấy trên khuôn mặt anh nỗi bi ai và bất lực, như thể nếu
cô không nhiều chuyện đưa anh về nhà thì có lẽ anh đã thực sự mất mạng.
Trái
tim cô bỗng đau nhói như bị ai đó bóp nghẹt.
Hàn Tú
mím môi rồi bảo: “Anh nói như vậy khiến tôi không biết giấu mặt vào đâu. Anh có
biết tại sao hôm đó, tôi lại đưa anh về nhà không? Phần lớn là vì nể tình cô
giáo Đỗ - mẹ anh, nếu không nghĩ tới cô giáo Đỗ, có lẽ tôi đã để mặc anh nằm
chết trong con ngõ đó rồi. Hơn nữa, tôi cũng không thu nhận một cách vô điều
kiện. Tôi sẽ vắt kiệt sức lao động của anh không chút thương tình, bắt anh phải
kiếm thật nhiều tiền cho tôi. Cho nên, anh tuyệt đối không nên nghĩ tôi là ân
nhân của anh!”
“Không
sao, cô thu nhận tôi vì lí do nào cũng được”. Tiểu Thất đáp.
Hàn Tú
cảm thấy hơi mơ hồ: “Tôi thực sự không hiểu, tại sao anh không cho tôi liên hệ
với cô giáo Đỗ hoặc các bạn thân của anh? Làm như thế, không chừng tôi có thể
biết được anh đã gặp phải chuyện gì. Lẽ nào anh không muốn biết đã có chuyện gì
xảy ra với mình sao?”
“Tôi
không muốn biết”. Anh biết rất rõ những gì đã xảy ra trước đó. Những người mà
cô nhắc đến cũng chẳng phải là người thân của anh. Trên thế giới rộng lớn này,
có lẽ chỉ có một người là người nhà của anh, đó chính là giáo sư Trương. Anh
nhất định sẽ tìm ra giáo sư.
“Anh…”.
Hàn Tú nghẹn lời, cô không ngờ rằng anh sẽ trả lời như vậy, “Thế nhưng… anh
cũng không thể ở lại nhà tôi cả đời được”. Nói cho cùng, bây giờ, giữa bọn họ
chẳng có bất cứ mối liên hệ nào hết, nếu có thì chỉ là quan hệ giữa bà chủ và
nhân viên mà thôi.
“Cô yên
tâm, tôi sẽ không ở lại đây cả đời đâu, đến lúc cần, tôi tự khắc sẽ đi. Có
điều, tôi hi vọng là trong khoảng thời gian tôi ở lại đây, cô đừng đuổi tôi đi,
cũng đừng liên lạc với người nhà cũng như những người bạn trước đây của tôi. Cô
muốn kiếm tiền, được thôi, tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền. Cô muốn tôi làm bất cứ
chuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm được, cô cứ nói, tôi sẽ làm hết”. Tiểu Thất
nghĩ, cho dù anh không muốn thì sớm muộn gì cũng phải ra đi. Những người của Cổ
tiên sinh sẽ không bao giờ buông tha cho kẻ chạy trốn, có lẽ bây giờ, họ vẫn
chưa tìm ra anh, nhưng điều đó không có nghĩa là sau này vẫn thế. Anh không thể
để Cổ tiên sinh làm hại Hàn Tú được, có lẽ qua một thời gian nữa, khi đã nghe
ngóng được tin tức về giáo sư Trương, anh sẽ rời khỏi đây.
Hàn Tú
cảm thấy rất kinh ngạc, giọng điệu của Tiểu Thất không giống như đang nói đùa,
lại càng không phải muốn gây rối, ngược lại, cô có cảm giác anh đang coi chỗ ở
của cô là một nơi trú ẩn. Hình như anh đang trốn tránh cái gì đó.
“Tiểu
Thất...”. Đây là lần đầu tiên Hàn Tú gọi anh bằng cái tên này, tuy có chút
không quen nhưng không hiểu sao lại thấy rất thân thiết. “Lẽ nào anh đã nhớ ra
việc gì? Nếu có gì khó khăn, anh cứ nói với tôi!”. Tuy rằng trước đây, cô từng
rất căm hận anh, nhưng theo tháng năm, sự căm hận ấy đã dần phai nhạt.
“Không
có khó khăn nào cả”. Tiểu Thất đáp. Khó khăn duy nhất của anh chính là tìm một
chỗ ẩn thân. “Cô đồng ý với tôi chứ?”
Hàn Tú
mím chặt môi, im lặng một lúc rồi thở dài: “Tôi đồng ý, anh muốn ở đây đến bao
giờ cũng được. Chỉ cần trước khi ra đi, anh nói với tôi một tiếng thôi.”
“Cảm ơn
cô.”
Hàn Tú
nhìn thật kĩ khuôn mặt anh với hi vọng có thể tìm ra biểu hiện nào đó chứng
minh rằng anh đang giấu giếm điều gì. Anh của bây giờ và anh của mấy năm trước
như hai con người hoàn toàn khác nhau. Cô không nhận thấy cứ điểm tương đồng
nào giữa họ, từ ngữ điệu, cách nói chuyện cho tới thói quen, tính cách. Nếu
không phải vì hình dáng của anh vẫn như xưa thì có lẽ Hàn Tú sẽ không khỏi
hoảng hốt mà tưởng rằng người đang đứng trước mặt cô hiện giờ là một người
khác, một con người hoàn toàn xa lạ.
Mấy
ngày hôm nay, trong đầu Hàn Tú thường xuất hiện một mối nghi hoặc. Lẽ nào mọi
chuyện lại xảy ra giống như những tình tiết trong bộ phim Đổi
mặtdo hai diễn viên Nicolas Cage và John Travolta đóng?
Tr