
Tú bỗng nhiên cứng đờ,
dường như có một dòng điện chạy thẳng từ lòng bàn tay xuyên qua cánh tay rồi
tới từng dây thần kinh. Đôi má cô dần ửng hồng. Hàn Tú định rút tay ra nhưng bị
Tiểu Thất nắm chặt lấy không chịu buông.
Không
ngờ tên yêu nghiệt này dám chọc ghẹo cô ngay trước mặt bác sĩ!
Khoé
miệng khẽ giật giật, Hàn Tú quay sang nhìn vị bác sĩ, may mà ông ấy vẫn đang
chuyên tâm làm sạch vết thương cho Tiểu Thất, cô lại liếc anh, biểu hiện của
anh rất bình thường, không có gì khác lạ, thậm chí lúc này, anh còn chẳng thèm
nhìn cô lấy một cái.
Đáng
ghét!!!
Xử lí
xong vết thương, bác sĩ liền kê một đơn thuốc để Hàn Tú đi đóng tiền rồi dẫn
Tiểu Thất đến phòng truyền dịch.
Tiểu
Thất từ chối không một chút do dự, lập tức kéo Hàn Tú ra khỏi phòng. Anh rất
ghét việc bị các loại máy móc, dây rợ cắm vào người, càng ghét cảm giác dòng
dịch lạnh lẽo truyền vào, hoà cùng dòng máu ấm nóng đang chảy trong cơ thể anh.
Tưởng
anh lại giở thói trẻ con nhõng nhẽo, Hàn Tú liền nói: “Đã xử lí xong vết thương
rồi, nếu anh không truyền dịch thì chỗ đó sẽ bị mưng mủ, nhiễm trùng đấy. Nghiêm
trọng hơn, anh còn...”
Tiểu
Thất cau mày, ngắt lời cô: “Tự tôi cũng có thể xử lí được, tôi đảm bảo là sẽ
không mưng mủ, càng không bị nhiễm trùng.”
“Không
được!”. Hàn Tú kiên quyết phản đối. Cô trợn mắt, nhìn thẳng vào anh và nói:
“Nếu anh sợ bị truyền dịch, tiêm thuốc thì tại sao còn đỡ thay cho tôi? Anh
hoàn toàn có thể tránh được mà, chẳng phải như vậy thì lúc này, người đi truyền
dịch sẽ là tôi chứ không phải là anh sao?”
“Cứu cô
với truyền dịch là hai chuyện hoàn toàn khác nhau”. Tiểu Thất nhanh chóng đáp
lời.
“Được
thôi, tôi không ép anh nữa. Nếu không muốn truyền dịch thì anh có thể đi khỏi
bệnh viện. Còn tôi, tôi sẽ ở lại đây một mình để tự trách bản thân”. Hàn Tú
kiên quyết.
Anh mím
chặt môi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hàn Tú một lúc lâu, cuối cùng đành thở
dài một tiếng rồi đi về phía phòng truyền dịch. Thấy thế, Hàn Tú liền mỉm cười,
rảo bước theo Tiểu Thất.
Khi bị
kim chọc vào người, trái tim anh đột nhiên đau nhói. Tiểu Thất nhắm chặt mắt
lại, những kí ức đau đớn trước đây như những giọt dịch truyền lạnh giá, từng
giọt từng giọt giội vào tâm trí anh.
Khi Hàn
Tú chạm nhẹ vào tay anh, anh lập tức nắm tay cô vô cùng chặt.
Trông
thấy bộ dạng của Tiểu Thất lúc này, Hàn Tú khẽ thở dài. Thực sự cô chưa từng
gặp một người đàn ông nào lại sợ truyền dịch như anh.
(2)
Mấy
tìếng đồng hồ dài lê thê cuối cùng cũng trôi qua, bịch nước truyền sắp cạn.
Tiểu Thất rút kim truyền trên tay ra rồi ấn miếng bông vào chỗ đặt đầu kim một
cách bài bản, chuyên nghiệp. Chẳng thèm để ý rằng mình đang cởi trần, anh vội
kéo Hàn Tú ra ngoài.
Hàn Tú
nhận thấy Tiểu Thất có chút tức giận, nhìn anh bây giờ thật giống một đứa trẻ,
vừa rút kim ra đã muốn nhanh nhanh chóng chóng bỏ đi. Mãi cho tới lúc bước ra
khỏi cổng lớn của bệnh viện, Hàn Tú mới ý thức được rằng tay mình vẫn đang bị
Tiểu Thất nắm chặt lấy. Hình như là từ khi ra khỏi siêu thị bán đồ gia dụng,
anh chưa hề buông tay cô một lúc nào. Quan hệ hai người họ đã trở nên thân mật
như vậy từ bao giờ thế?
Mặt Hàn
Tú nóng bừng lên. Lúc này, khuôn mặt trắng trẻo của Tiểu Thất đã có sắc hồng
tươi như hoa đào. Cô nhẹ nhàng buông tay anh ra, cố ý bước lên phía trước vài
bước.
Đột
nhiên mất đi cảm giác ấm áp, mềm mại, Tiểu Thất thấy trống trải như thiếu một
thứ gì đó. Phải chăng đây chính là điều mà Tả Tiểu Dũng đã nói với anh, là cảm
giác rung động khi con trai, con gái nắm tay nhau?
Hàn Tú
quay đầu lại, nói: “Đi mau lên! Nhìn bộ dạng anh không mặc áo thế này, không
khéo người ta lại buộc tội anh thích khoe hàng đấy!”. Ánh mắt của cô không dám
dừng lại trên cơ thể anh.
Cô mím
chặt môi rồi quay người, nhanh chóng tiến về phía bãi đỗ xe. Nhưng đi chưa đựợc
vài bước, bàn tay cô đã bị ai đó nắm chặt một lần nữa. Hàn Tú đứng khựng lại.
Cô quay
sang nhìn Tiểu Thất, thấy anh vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì, chỉ thản nhiên
nói: “Đi thôi!”
Hàn Tú
không biết tại sao trong lòng cô lại bùng lên một cảm giác đã từ lâu cô không
còn thấy nữa. Rõ ràng đó chỉ là một cái nắm tay, có thể xem là cái nắm tay hữu
hảo giúp đỡ lẫn nhau, nhưng nó lại khiến trái tim cô rung động, xao xuyến.
Dường như trong giây phút đó, thế giới nộ tâm của Hàn Tú bị một chú thỏ chạy
loạn khắp nơi, khiến cô hoa mày chóng mặt, đồng thời lại cảm thấy thoải mái đến
lạ thường.
Có
người nói, bàn tay và trái tim có liên quan mật thiết đến nhau, khi bàn tay hai
người nắm lấy nhau thì cũng là lúc trái tim họ sát lại gần hơn.
Cô đặt
bàn tay còn lại lên ngực trái, nơi trái tim đang đập thình thịch. Thật đáng sợ!
Tại sao cô lại có thứ cảm giác này với anh cơ chứ?
Hàn Tú
đã qua cái tuổi động một chút là xấu hổ, đỏ mặt tía tai từ rất lâu rồi. Lần
này, mới chỉ nắm tay nhau một chút mà cô đã thẹn thùng, Hàn Tú tự nhủ, có lẽ
đây chỉ là một hiện tượng sinh lí đơn thuần mà thôi, bởi vì cho dù cô có động
lòng với ai thì cũng không thể có cảm giác ấy với Đường Trạch Tề lần nữa. N