
hất
định là do cô quá mệt, lại bị bất ngờ, cộng thêm đã lâu rồi không tiếp xúc với
đàn ông nên mới có chuyện trái tim loạn nhịp như vậy. Chác chắn là thế rồi!
Hàn Tú
muốn rút tay ra, nhưng anh không chịu buông mà vẫn giữ chặt tay cô trong lòng
bàn tay mình. Cô mím chặt môi, ngước mắt nhìn anh một cách bất lực.
Anh
nhìn thằng vào mắt cô rồi hướng mặt về phía trước: “Cô đã nói là sẽ cho tôi
mượn đôi vai của mình một lát, nhưng lúc này, tôi đâu cần tựa vào vai cô”. Anh
nắm chặt tay cô rồi giơ cao lên, bình thản nói: “Mượn tay cô dùng một lát, đến
lúc lên xe, tôi sẽ buông ra.”
Nói
xong, anh lại nắm chặt tay cô, đi về phía trước.
Khóe
miệng Hàn Tú khẽ giật giật, cô muốn nói gì đó song lại thôi, ngay đến bản thân
cô cũng không hiểu nổi tại sao sau khi trải qua vụ đổ tường vừa rồi, cô bỗng
không hề ghét việc Đường Trạch Tề nắm tay mình chút nào.
Nể mặt
anh lúc nãy đã xả thân bảo vệ mình, cô đành để mặc cho anh nắm tay kéo đi vậy,
dù gì cùng chẳng mất miếng thịt nào.
(3)
Khi hai
người về đến nhà, trời đã tối mịt.
Vì vết
thương của Tiểu Thất khá nặng nên Hàn Tú đành nhận nhiệm vụ nấu bữa tối vừa
vinh quang lại vừa gian khổ. Đương nhiên là thành quả của chặng đường gian
truân ấy chỉ vẻn vẹn có hai đĩa sơm rang trứng, bởi vì cô chỉ biết nấu mỗi món
này.
May mắn
là Tiểu Thất vẫn còn nể mặt cô mà ăn hết sạch.
Trong
lúc cô rửa bát, anh ngồi xem mục tin tức ba mươi phút yêu thích trong phòng
khách.
Rửa bát
xong cô đi ra và ngồi trên sô pha cùng Tiểu Thất. Lúc này, trên màn hình ti vi
xuất hiện một đám đông ồn ào, náo nhiệt khiến Hàn Tú nhanh chóng bị thu hút vào
đó.
“Cảnh
sát thành phố đã triệt phá thành công một đường dây buôn bán người. Toà nhà lớn
ở sau lưng tôi mà các bạn đang nhìn thấy chính là sào huyệt của bọn chúng, nó
nằm bên trong viện điều dưỡng tư nhân ở phía Đông thành phố. Theo thông tin
được cung cấp từ phía cánh sát thì trước đó, họ từng nhận được tin tình báo của
một người giấu tên, sau hơn một năm điều tra, truy tìm, cuối cùng họ đã phá
được án, giải cứu rất nhiều người. Tình tiết vụ án rất nghiêm trọng, hiện nay,
có khoảng hai mươi sáu nạn nhân đã được cứu thoát, năm nghi phạm bị bắt. Những
thông tin liên quan, chúng tôi sẽ cập nhật đến quý vị trong các bản tin tiếp
theo. Đây là tin báo của nhóm phóng viên đài truyền hình thành phố.”
Hàn Tú
nhìn không rời mắt khỏi những hình ảnh trên ti vi, từng gian phòng trong toà
nhà đó được trang trí một cách tuyệt đẹp, như thể đó là phòng ở của tổng thống,
phòng điều trị được trang bị đầy đủ các thiết bị hiện đại, còn có một bể bơi to
rộng khoảng vài trăm mét vuông... Cô trợn tròn mắt, nói trong kích động: “Điên
quá đi mất! Nhìn chỗ này không khác gì cõi thiên đàng giữa chốn nhân gian, tệ
nhất cũng thuộc hàng khách sạn năm sao. Tôi không nghĩ là viện điều dưỡng lại
có thể xa xỉ, sang trọng đến vậy! Một nơi tuyệt vời thế này sao có thể là hang
ổ của bọn tội phạm nhỉ? Lũ tội phạm đó cũng thật ranh ma, ai mà ngờ được chúng
lại bắt cóc người ta đến chỗ này chứ?”
Dôi mắt
của Tiểu Thất không ngừng nhìn chăm chăm vào màn hình, anh lạnh lùng nói: “Cõi
thiên đàng giữa chốn nhân gian sao? Hừ, những chỗ đó chẳng khác nào địa ngục
cả, bọn họ không phải là tội phạm mà là những tên đao phủ.”
“Nói
vậy cũng phải, những tên này đúng là mất hết lương tâm, bị bắt là đáng đời. Nếu
không tử hình chúng thì cũng phải xử tù chung thân, để chúng cả đời không ngẩng
mặt lên được”. Hàn Tú hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa thực sự trong câu nói
của Tiểu Thất, những tưởng anh đang đề cập đến tội ác của mấy tên tội phạm này.
Tiểu
Thất không nói tiếng nào, cầm chiếc điều khiển từ xa tắt ti vi đi, khuôn mặt
sầm lại, ngồi ngây người trên ghế sô pha.
Nhìn
thấy khuô mặt Tiểu Thất bỗng tái xanh, tưởng vết thương của anh lại bị rách ra,
cô nhanh chóng bước đến xem xét.
“Tôi
không sao”. Anh nói.
“Tôi
thấy sắc mặt của anh không được tốt lắm.”
“Tôi
thực sự không sao mà.”
“À đúng
rồi, hôm nay anh ngủ ở thư phòng nhé, tôi sẽ qua trải giường cho anh. Anh sang
giúp tôi một tay, chỉ cần mở hộ cửa là được rồi”. Nói xong, Hàn Tú liền đi
thẳng vào phòng ngủ của mình.
Tiểu
Thất siết chặt tay, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, trước tiên phải quên
hết mọi chuyện liên quan tới viện điều dưỡng đi.
Lát
sau, Hàn Tú trải một chiếc chăn bông lên mặt sàn của thư phòng, lại “cống hiến”
cả một chiếc gối để làm gối ôm cho anh. Ga giường và vỏ chăn đều in hình hoa
hồng đỏ, xung quanh còn khâu viền đăng ten, chiếc gối thì in hoa tím vô cùng
lãng mạn. Tất cả góp phần tô điểm cho thư phòng vốn ngăn nắp, sạch sẽ thêm đôi
chút mềm mại, lãng mạn.
Có
điều, người sắp sửa nằm ngủ ở đây lại là Tiểu Thất, một nam tử hán đại trượng
phu cao trên mét tám!
Tiểu
Thất nhìn chằm chằm vào đống chăn, ga, gối sặc sỡ, điệu đà, hai hàng lông mày
nhíu lại, đôi môi mím chặt, nghi hoặc nhìn sang Hàn Tú.
Hàn Tú
vuốt vuốt tóc, lúng túng nói: “Cái này… là vì hôm nay, tôi chưa mua được giường
nên anh chịu khó nằm ngủ trên sàn vậy. Ở nhà tôi chỉ có ga giườn