
không có ý định rút ra. Cô không rõ từ khi nào, có lẽ là từ lúc bước ra
khỏi siêu thị, anh vẫn luôn nắm chặt tay cô như thế. Hai bàn tay đan vào nhau
khiến cô hoàn toàn cảm nhận được nỗi sợ hãi của anh.
Sợ hãi
là một cảm giác hết sức bình thường. Nhưng...
Rõ ràng
là hơn mười ngày trước, những vết thương trên người anh nghiêm trọng hơn bây
giờ rất nhiều, nhưng lúc đó, anh không hề có những biểu hiện này. Cứ nhìn thấy
bác sĩ, à không, không chỉ bác sĩ mà cả y tá, chỉ cần thoáng thấy người mặc áo
blouse trắng là ánh mắt anh lai tràn đầy sự sợ hãi và phẫn uất. Anh sợ bác sĩ
đến thế sao? Ngay cả khi hai người còn bé, cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy anh
sợ hãi như vậy.
Hàn Tú
nghiêng đầu nhìn anh với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Đột
nhiên Tiểu Thất hét lên: “Đừng động vào tôi!” rồi đẩy tay bác sĩ ra, đứng bật
dậy khỏi ghế.
Vị bác
sĩ ngoại khoa tầm tuổi trung niên ấy nhìn anh vô cùng lúng túng, sau đó quay
sang nhìn Hàn Tú.
“Tôi
xin lỗi. Từ nhỏ, anh ấy đã sợ vào bệnh viện”. Hàn Tú nói rồi đứng dậy, thì thầm
với Tiểu Thất: “Anh đừng như vậy, vết thương đang chảy máu đấy! Để cho bác sĩ
kiểm tra đi! Nếu anh cảm thấy sợ hãi quá thì… tôi có thể cho anh mượn bờ vai
mình trong giây lát, nếu vẫn không được, tôi sẽ cho anh cắn vào tay tôi.”
Hàn Tú
đưa cánh tay ra trước mặt anh.
Sợ hãi?
Đã có lúc, anh chẳng cần tính mạng này nữa thì còn sợ cái gì chứ? Nhưng tại sao
cứ nhìn thấy bác sĩ là anh lại muốn chạy trốn? Đó là gì nếu không phải là sự sợ
hãi?
Anh mím
chặt môi, hít một hơi thật sâu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, quay lưng lại với
bác sĩ.
“Đây là
lần đầu tiên tôi gặp người lớn đến chừng này rồi mà còn sợ bệnh viện. Cậu thanh
niên ạ, đừng tưởng rằng rơi chút máu trước mặt bạn gái mình thì anh hùng nhé!
Bây giờ trẻ khoẻ thì chưa thấy sao, đến lúc già sẽ biết tay nhau ngay. Chiếc áo
này của anh phải bỏ đi thôi, lát nữa bảo bạn gái mua cho anh chiếc áo mới
nhé!”. Bác sĩ vừa cười vừa dùng dao rạch vai áo của Tiểu Thất.
Bác sĩ
nói một câu “bạn gái”, hai câu “bạn gái” khiến Hàn Tú vô cùng lúng túng, khuôn
mặt đỏ ửng lên, nhưng lần này, cô không có ý định đính chính nữa. Bây giờ,
chẳng còn gì quan trọng bằng việc nhanh chóng cầm máu ở vết thương của Tiểu
Thất cả.
Đột
nhiên bác sĩ kêu lên một tiếng khiến Hàn Tú ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy
ạ?”
Bác sĩ
lắc đầu rồi nói: “Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, bạn trai cô khoẻ mạnh
thật đấy. Khi về, nhớ nấu canh giải nhiệt để hạ hoả cho cậu ấy nhé!”
Quay
sang nhìn tấm lưng trần chằng chịt vết thương của Tiểu Thất, Hàn Tú hiểu ra ẩn
ý trong lời nói của bác sĩ. Có lẽ ông ấy tưởng rằng Tiểu Thất là người xốc nổi
nên mới thương tích đầy mình như thế.
Cô lắc
đầu, không kìm được mà lên tiếng biện hộ cho Tiểu Thất: “Bác sĩ hiểu lầm rồi,
những vết thương trên người anh ấy thực ra là do lúc lau kính, anh ấy bất cẩn
ngã xuống bị cứa vào thôi.”
“Ồ, hoá
ra là vậy hả? Thế thì tuyệt thật, hiện nay, ngay cả các ông chồng cũng không có
mấy người tự nguyện làm việc nhà chứ đừng nói là bạn trai, cô đúng là có mắt
nhìn người đấy!”. Vị bác sĩ vừa nói vừa cười tít mắt.
Hàn Tú
giật giật khoé miệng, chỉ biết cười ngốc nghếch cho qua chuyện.
Bác sĩ
nói tiếp: “Nhìn vết thương cũng được gần một tháng rồi, còn trẻ quả là tốt, tốc
độ hồi phục chóng thật.”
Tiểu
Thất cau mày, anh muốn vị bác sĩ này nói chuyện ít một chút và nhanh chóng xử
lí vết thương cho anh. Anh vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Hàn Tú, dường như
việc đó có thể khiến anh an tâm hơn đôi chút, không ngừng lấy ngón tay cái mài
nhẹ vào những nốt chai trong lòng bàn tay cô. Nếu có thể làm mất đi những vết
chai này thì khi nắm tay sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Hàn Tú
đang tập trung quan sát bác sĩ xử lí vết thương cho Tiểu Thất nên không hề nhận
thấy bàn tay mình đang bị một ai đó “thất lễ”. Ánh mắt cô hoàn toàn bị thu hút
bởi tấm lưng trần của anh.
Những
vết thương trên lưng Tiểu Thất đều đã liền miệng, màu nâu sậm của da khô đã mất
đi gần hết và được thay thế bằng những vết sẹo màu hồng nhạt. Hàn Tú vẫn nhớ là
anh từng bị thương rất nặng ở phần eo, còn bị những mảnh vụn thuỷ tinh cắm sâu
vào đó nữa, bây giờ, cô chỉ nhìn thấy một vết sẹo nhỏ nhạt màu ở vị trí ấy.
Theo lí mà nói, các vết thương nghiêm trọng như vậy không thể lành nhanh đến
thế được. Trong khi đó, Tiểu Thất chỉ yêu cầu cô mua cho một ít thuốc rồi tự
mình bôi thuốc, thay băng hàng ngày mà thôi. Sao anh có thể hồi phục trong vòng
mười ngày ngắn ngủi? Nếu không phải hôm nay, bác sĩ cắt áo anh ra kiểm tra thì
cô sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy những vết thương đó.
Ánh mắt
hiếu kì của cô lại bủa vây lấy khuôn mặt đang cúi xuống của anh.
Dường
như cảm nhận được ánh mắt của Hàn Tú, Tiểu Thất từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô,
đôi mắt đen láy, trong veo tựa hồ thu ấy đang in rõ hình bóng của cô.
Bị anh
phát hiện mình đang nhìn lén, mặt Hàn Tú nóng rực lên, cô nhanh chóng quay sang
chỗ khác, chợt cảm thấy ngứa ngứa buồn buồn nơi lòng bàn tay, lúc này, cô mới
nhận ra rằng anh đang mài mài ngón tay lên đó. Người Hàn