
ôi biết chiếc giường này có
đáng đồng tiền bát gạo không nhé!”. Tiểu Thất còn chưa kịp phản ứng gì thì đã
bị cô nhân viên kéo đến bên giường rồi ấn xuống.
Chiếc
ga giường trắng bóc càng làm nổi bật nước da trắng ngần của Tiểu Thất. Vẻ mặt
mơ màng, ngây ngô của anh khiến cho người khác vừa nhìn là muốn nhảy ngay lên
đó nằm cạnh. Ôi trời ơi! Sao người đàn ông này có thể nằm trên giường trước bàn
dân thiên hạ như thế được, còn với ánh mắt mê hoặc, cuốn hút đó nữa chứ?
Đúng là
tự mình chuốc khổ! Tại sao cô lại đồng ý thu nhận thứ yêu nghiệt kia hả trời?
“Anh...
anh... anh mau ra khỏi chiếc giường đó cho tôi!”. Hàn Tú bước nhanh qua đó, kéo
anh ngồi dậy rồi lôi ra cửa.
Cô nhân
viên tỏ ra vô cùng khó hiểu, gọi với theo: “3100 Nhân dân tệ, tặng thêm cả đệm,
cô có mua không?”
“Chúng
tôi sẽ xem xét sau!”. Hàn Tú xua tay rồi lại kéo đi.
“Này,
cô ơi, không đi ra phía đó được đâu!”. Cô nhân viên chạy theo gọi cô nhưng Hàn
Tú chẳng nghe thấy gì hết.
Hàn Tú
hít một hơi thật sâu rồi lắp ba lắp bắp: “Anh… anh... anh không được tùy tiện
nằm lên giường của người ta! Anh mà ngủ ra đấy thì họ sẽ bắt anh phải mua đó.”
Tiểu
Thất cau mày, bình thản đáp: “Chiếc giường đó nằm không dễ chịu như giường của
cô.”
“Còn
phải nói, đệm ở giường tôi còn đắt hơn cả chiếc giường đó”. Hàn Tú lườm anh một
cái rồi nói tiếp: “Hôm nay mà không mua được giường thì buổi tối, anh phải trải
chăn nằm đất, không được phép mò lên giường của tôi đâu đấy!”
Tiểu
Thất đang mải nhìn theo Hàn Tú, lúc vừa bước ra khỏi cửa, anh nghe như có tiếng
vật gì đó gãy. Chính vào khoảnh khắc Hàn Tú chỉ tay cảnh cáo anh, Tiểu Thất
trông thấy cột sắt ở góc phòng rung lên, tiếp đó là tiếng kêu răng rắc, cây cột
đó bị gãy làm đôi, bức tường bị mất vật chống đỡ liền đỗ nhào về phía Hàn Tú.
Nghe
thấy tiếng động lạ, Hàn Tú quay đầu lại nhìn.
“Cẩn
thận!”. Tiểu Thất hét lên, kéo Hàn Tú về phía mình rồi nhanh chóng xoay người,
đứng gọn sang một bên.
Nhưng
phản xạ của anh vẫn chậm mất vài giây, chỉ nghe “rầm” một tiếng, bức tường phía
sau đã đổ ập xuống lưng anh.
Tiểu
Thất ôm chặt Hàn Tú trong tay rồi cả hai ngã lăn ra đất.
(3)
Hàn Tú
nghe thấy rất nhiều tiếng người hò hét: “Tường thạch cao đổ xuống, đè lên hai
khách hàng rồi. Người đâu mau tới đây!”
Ngước
mắt lên, cô chỉ thấy một màu đen kịt, phía dưới là mặt sàn lạnh băng, sau lưng
là một vòng tay ấm áp, Hàn Tú nhất thời bị đông cứng, không thể suy nghĩ được
gì trong đầu. Cô chỉ biết có vật gì đó đang đè lên người Tiểu Thất, còn anh vẫn
ôm chặt lấy cô, giúp cô chống đỡ tất cả trọng lượng của vật vừa đổ xuống.
Tay mò
mẫm trên mặt sàn, giọng Hàn Tú run rẩy: “Tiểu Thất, anh không sao chứ?”
“Ừm”.
Sau lưng cô truyền lại giọng nói quen thuộc.
“Tiểu
Thất!”. Cô lo lắng kêu lên.
“Đừng
cử động!”. Anh thì thầm.
“Nhấc
ra mau lên!”
“Mong
rằng họ không bị thương.”
…
Giọng
nói của rất nhiều người vọng đến bên tai Hàn Tú.
Một lúc
sau, cô cảm thấy trọng lượng đè lên người đã nhẹ đi khá nhiều, màn đêm đen kịt
trước mắt cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Ngẩng đầu lên, Hàn Tú trông thấy có rất
nhiều người đang vây quanh mình. Người quản lý siêu thị lo lắng hỏi: “Dạ thưa,
hai quý khách có sao không ạ?”
Hàn Tú
chưa kịp trả lời thì đã được ai đó nhẹ nhàng kéo dậy. Chính là Tiểu Thất, người
đã liều mình cứu cô. Anh khẽ hỏi: “Cô không sao chú?”
Hàn Tú
chống tay xuống đất rồi nhìn Tiểu Thất, bật khóc: “Tôi không sao, còn anh?”.
Bức tường đè lên người họ lúc nãy không hề nhẹ.
Tiểu
Thất lắc đầu. Anh nhấc cánh tay trái lên, cảm thấy chẳng có chút sức lực nào,
lại sờ ra sau đầu, chỗ đó đang sưng lên một cục rất to, chạm vào thấy rất đau.
Trông
thấy anh mặt mũi đầy bụi, tay trái hình như đã bị sai khớp, phía sau đầu thì
sưng vù, Hàn Tú kêu toáng lên: “Các người làm ăn kiểu gì vậy? Tháo dỡ tường mà
không cử ai đứng trông sao? Chỉ dùng một cái cột sắt mỏng manh như thế để chống
đỡ cả bức tường sắp đổ, mấy người định làm gì hả? Định giết người à?”
Vẻ mặt
ngại ngùng, một nhân viên nói: “Thưa cô, cửa hàng chúng tôi đang sửa chữa lại
phần bên này, không kinh doanh. Chúng tôi đã xếp đồ gia dụng để ngăn cách rồi,
không ngờ hai quý khách lại đi qua đó. Nhân viên của cửa hàng đã không ngừng
kêu hai người đừng đi vào đây, nhưng hai người không nghe.”
“Ý anh
là tường của cửa hàng anh đổ lên người chúng tôi là do chúng tôi đáng bị thế
phải không?”. Dù họ nói gì đi nữa thì con đường có thể đi xuyên qua để sang chỗ
đang sửa chữa như vậy không được phép tồn tại mới đúng.
Bỗng
nhiên, một người đứng trong đám đông hét lên: “Trời ơi, vai anh ấy chảy máu
kìa! Mau đưa anh ấy tới bệnh viện!”
Hàn Tú
quay ngay lại, nhìn lên vai Tiểu Thất. Áo anh bị rách một miếng khá to, máu
đang không ngừng tuôn. Trên một trong những mảnh vỡ của bức tường thạch cao đổ
dưới đất có một miếng kính vô cùng sắc nhọn.
Tiểu
Thất sờ vào vết thương, thấy máu dính đầy tay.
Hàn Tú
vội nắm chặt tay anh, nói: “Đừng động vào! Anh đứng dậy được chứ? Chân anh có
bị làm sao không? Mau cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra!