
t đầu, quay về phòng thay đồng phục lao động ra rồi
trở lại thang máy, nơi Hàn Tú đang đứng đợi anh.
Hàn Tú
thấy anh lại mặc trên người bộ quần áo rẻ tiền mà cô mua cho, đột nhiên trong
lòng dâng lên một chút cảm giác tội lỗi. Rẻ tiền không có hàng tốt, hàng tốt
không rẻ tiền, mấy chiếc áo phông giá 15 tệ mới giặt có vài lần đã bạc màu
nghiêm trọng rồi.
Đường
Trạch Tề từ bé đến lớn rất quan tâm đến chuyện ăn mặc, lên đến đại học lại càng
coi trọng, ví dụ như chiếc áo phông này phải kết hợp với cái quần này, chiếc áo
sơ mi kia nên mặc với áo khoác màu gì… Có lẽ nằm mơ, anh cũng không thể ngờ
rằng mình sẽ có một ngày phải mặc quần áo rẻ tiền bày bán bên lề đường. Tuy
nhiên, dù đó là hàng lề đường rẻ mạt, nhưng khi được khoác lên người Đường
Trạch Tề, chúng lại mang một dáng vẻ hoàn toàn khác. Anh vừa phơi nắng xong, da
đã có màu đỏ hồng, nhưng dù đã sạm đi nhiều do với làn da trắng bệch một tuần
trước thì anh vẫn trắng hơn người thường. Nếu anh còn đen đi nữa thì Hàn Tú cảm
thấy rất đáng tiếc cho làn da đẹp hiện giờ.
Tiểu
Thất bị Hàn Tú nhìn chằm chằm, thấy không tự nhiên liền nói: “Cô nhìn gì thế?”
Bị bắt
gặp tại trận Hàn Tú không khỏi xấu hổ: “Ai nói tôi đang nhìn anh chứ? Tôi đang
nhẩm tính xem bộ quần áo trên người anh đã tiêu tốn của tôi bao nhiêu tiền để
sau này bắt anh trả lại cả vốn lẫn lãi cho tôi.”
“Tinh”
một tiếng, thang máy đã xuống đến nơi. Cô không quên nói thêm: “Ánh mặt trời
tháng Bảy gắt lắm, anh phơi nắng vài phút là được rồi, đừng để nắng chiếu vào
người lâu quá, kẻo bị mắc bệnh ung thư da đấy! Hơn nữa, ngộ nhỡ anh bị say
nắng, tôi lại phải tốn tiền đưa anh đến bệnh viện.”
Tiểu
Thất trước nay chẳng mấy khi biểu hiện thái độ trên mặt, bỗng nhiên nghiêm nghị
khẳng định: “Tôi sẽ không bị say nắng và tôi cũng không tới bệnh viện đâu.”
Hàn Tú
ngây người: “Sao anh phải kích động như thế? Tôi chỉ lấy ví dụ thôi mà. Anh
không đi viện đương nhiên là việc tốt rồi”. Làm gì có ai không bị bệnh gì cũng
chạy vào bệnh viện chứ? Nhiều tiền quá mà không có chỗ tiêu à?
“Chẳng
phải chúng ta cần đi mua giường ư? Sao cô cứ như đang định đứng tán gẫu vậy?”
“Đúng
rồi”. Nhìn thấy khuôn mặt đang xị ra của Tiểu Thất, Hàn Tú bèn đáp, nói xong,
cô mới nhận ra rằng anh đang chê cô lắm lời.
Hai
người đi xuống bãi đỗ xe, lần này, Hàn Tú không lái chiếc xe của công ty đi mà
dùng con Mini Cooper của mình.
Tiểu
Thất thấy kì lạ, đặt hết sự chú ý lên chiếc xe, kết quả, với thân hình to lớn,
khi ngồi vào ghế bên cạnh vô lăng, anh đã không cẩn thận, đập mạnh đầu vào
thành cửa.
Hàn Tú
nhìn anh, chỉ biết lắc đầu, chẹp, cứ va đập kiểu này, não bộ không hỏng mới lạ
đấy!
Bắt gặp
biểu hiện của Hàn Tú, Tiểu Thất thoáng đỏ mặt, lấy tay xoa xoa chỗ đau trên
đầu, ngại ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hàn Tú
khởi động xe rồi lái về phía trước. Trên đường, chỉ có ô tô qua lại mà không
thấy một bóng người. Ánh nắng gay gắt xuyên qua cành cây, chiếu lên kính xe lấp
la lấp loáng, Hàn Tú vì thế không dám lái xe quá nhanh. Mặc dù đã chuyển kênh
liên tục nhưng hầu như chi nghe thấy mấy ca khúc như ru ngủ vào lúc giữa trưa,
Hàn Tú bèn ấn nút tắt đài không chút do dự.
Trong
không gian bé nhỏ, chật hẹp, con người ta thật dễ có cảm giác bức bối, khó
chịu.
Bỗng
nhiên Tiểu Thất cất tiếng: “Có phải cô đang rất phiền muộn?”. Giọng nói của anh
không lạnh lùng như lúc bình thường mà mang hơi ấm của sự quan tâm.
“Hả?”.
Hàn Tú quay sang nhìn anh với vẻ ngạc nhiên không giấu nổi rồi hỏi: “Sáng nay,
rốt cuộc anh đã làm gì mà khiến Trần tiểu thư hét lên như sư tử gầm vậy?”
“Cô ấy
hỏi tên tôi.”
“Tên
anh?”. Hàn Tú không hiểu lắm.
“074”.
Dãy số được Tiểu Thất phát âm vô cùng chuẩn xác.
Vừa
nghe thấy thế, Hàn Tú bất giác giật giật khóe miệng. “Hả? Thế mà tôi cứ tưởng
cô ấy vu cho anh lấy trộm món đồ nào đó. Sao anh lại có thể…? Tại sao anh không
nói cho cô ấy biết tên anh là Đường Trạch Tề? Sao anh nhất định phải nói ba con
số ấy một cách vô duyên vô cớ như thế chứ??”
“Đó
không phải là ba chữ số vô duyên vô cớ, đấy là... của tôi”. Đang nói, Tiểu Thất
đột nhiên khựng lại. Đây là tên của anh sao? Kể từ khi chạy thoát khỏi phòng
thí nghiệm rồi xông vào cuộc sống của Hàn Tú, anh đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn mỗi người đều có một cái tên của riêng mình, giống như Hàn Tú họ Hàn
tên Tú, giáo sư Trương thì họ Trương tên Đồng Ân. Mọi người trong công ty ai
cũng thế, ngay cả chú bảo vệ bắt anh ở siêu thị cũng có tên riêng là Vương Lai
Bảo viết trên mũ. Còn tên anh chỉ có ba chữ số, nghe chẳng khác gì mắng người
khác “đi chết đi”, thật là lạ lùng, kì quặc.
“Là cái
gì của anh?”. Hàn Tú hỏi tiếp.
“Không
có gì. Chỉ là tôi cảm thấy cái tên 074 rất thích hợp với tình hình lúc đó. Lần
đầu tiên nghe thấy ba chữ số ấy, cô cũng có phản ứng rất kinh khủng”. Tiểu Thất
dựa lưng vào ghế, trả lời.
“Này,
tôi nói cho anh biết, anh còn làm như vậy nữa là tôi sẽ mất hết khách hàng đấy!
Tôi đưa anh đến công ty tôi để kiếm tiền chứ không phải muốn anh khiến tôi bị
đền tiền. Lần sau, gặp phải hoà