
anh
hi vọng do chính tay em làm.”
“Tôi
chỉ biết làm mỗi món cơm rang trứng thôi”. Hàn Tú thật thà bảo.
“Chỉ
cần do em đích thân làm, món gì anh cũng ăn”. Trần Mạnh Lễ mỉm cười.
“Đùa
vậy thôi, hôm khác, tôi sẽ mời anh dùng bữa. Tôi đi đây, giờ phải quay về công
ty rồi, chiều nay, tôi còn việc phải giải quyết. Bye bye!”
“Được,
vậy anh không tiễn em nữa, bye bye!”. Trần Mạnh Lễ đáp.
Khi cả
ba vừa bước xuống hầm đỗ xe, Tiểu Thất bỗng dừng lại, nói với Hàn Tú: “Bây giờ
đã là mười một rưỡi rồi, tôi muốn đi phơi nắng một lúc.”
Tiểu
Lưu không rõ sự tình, nghe thấy thế thì trợn tròn mắt, nhìn Tiểu Thất đầy kinh
ngạc: “Này Tiểu Thất, vì sao anh phải đi phơi nắng chứ?”
Hàn Tú
đang đưa tay lên vuốt trán, ngay lúc Tiểu Thất định giải thích lý do, cô liền
kéo anh lại, thì thầm: “Đầu óc anh có vấn đề, một mình tôi biết là đủ rồi, có
nhất thiết phải để mọi người biết rõ không?”
Hàn Tú
không hề kì thị người đầu óc có vấn đề, nhưng cô không muốn thanh danh của mình
bị ảnh hưởng khi chuyện này bị lộ ra. Cô không thể để các dì, các thím trước
nay nhất nhất tôn trọng mình biết rằng cô lợi dụng sự ngây ngô của Tiểu Thất để
trục lợi được. Hình ảnh Hàn tổng oai nghiêm trong mắt tất cả nhân viên dù thế
nào đi chăng nữa cũng phải được bảo toàn.
Nghĩ
thế, cô bèn nói với Tiểu Lưu: “Ý của anh ấy là, chút nữa khi lên xe, anh ấy sẽ
ngồi ghế trước, để cô ngồi ghế sau, như vậy thì ánh nắng sẽ không chiếu vào
người cô được.”
Tiểu
Lưu vô cùng cảm kích: “Tiểu Thất, anh là một quý ông đích thực. Vậy tôi không
khách khí nữa nhé!”. Nói rồi cô ấy lập tức ngồi vào ghế sau.
Lại một
trái tim thiếu nữ thuần khiết bị đánh cắp!
“Anh
ngồi ở ghế bên cạnh tay lái nhé! Cẩn thận không tí nữa bị nắng chiếu cho rát da
đấy!”. Hàn Tú nói khẽ rồi ngồi vào ghế trước.
Tiểu
Thất ngây người nhìn cô. Liệu anh có nên hiểu câu nói “Cẩn thận không tí nữa bị
nắng chiếu cho rát da đấy!” của Hàn Tú theo nghĩa cô đang quan tâm đến anh
không?
Anh chỉ
muốn làm cho da mình đen hơn đôi chút chứ không phải đầu óc anh có vấn đề, bởi
vì bất cứ ai khi tiếp xúc với anh xong, câu đầu tiên họ nói đều là: “Anh trắng
quá!”.
Nước da
quá trắng trông như bị bệnh vậy, đây chính là nhược điểm của anh. May mà đồng
phục lao động ở Đại Chúng khá dài nên nó mới được che di ít nhiều. Tuy Tiểu
Thất đã thoát khỏi phòng thí nghiệm đó, nhưng nếu không tìm được xác của anh,
Cổ tiên sinh nhất định sẽ không chịu bỏ qua. Anh càng thu hút sự chú ý của
những người xung quanh thì sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm, do vậy, việc đầu tiên
anh phải làm là biến làn da trắng vì bị nhốt nhiều năm trong phòng thí nghiệm
trở thành làn da khoẻ mạnh như người bình thường. Đến giờ, anh đã lờ mờ đoán ra
mối quan hệ giữa Hàn Tú và Đường Trạch Tề - người có ngoại hình giống hệt anh.
Cổ tiên sinh chỉ cần lần theo đầu mối Đường Trạch Tề là sẽ tìm ra anh.
Tiểu
Thất không biết mình có thể sống dưới cái tên Đường Trạch Tề bao lâu, nhưng từ
khi thoát khỏi nơi khủng khiếp đó, anh đã bắt đầu tham lam, bắt đầu nhen nhóm
hi vọng về việc được tiếp tục sống, sống một cách tử tế và đường hoàng. Anh
nhất định không chịu bỏ cuộc một cách dễ dàng, cho dù anh chỉ là một quái vật
được tạo ra trong căn phòng thí nghiệm lạnh giá, không nên tồn tại trên thế
giới này, nhưng anh vẫn muốn sống tiếp.
Tiểu
Thất nắm chặt tay, nhanh chóng ngồi vào ghế bên cạnh Hàn Tú.
Hàn Tú
quay về công ty mới sực nhớ ra giường, ga, chăn gối và một số vật dụng linh
tinh của Tiểu Thất vẫn chưa mua. Nếu trưa nay không lo xong chuyện giường đệm
cho anh, tối nay, Tiểu Thất lại leo lên giường cô ngủ tiếp thì sao? Không thể
để chậm trễ, Hàn Tú lập tức nghĩ cách giải quyết.
Cô đi
ra khỏi phòng làm việc, nhưng ngoại trừ lễ tân, cô không tìm thấy bất cứ ai
trong công ty. Hàn Tú vò đầu bứt tóc, thôi bỏ đi, một CEO như cô lại phải thân
chinh xuất trận rồi, dù gì, đây cũng không phải là lần đầu tiên. Đừng coi
thường con người gầy guộc, bé nhỏ này nhé, thực ra, sức khỏe của cô rất tốt.
Các dì, các thím trong công ty luôn nói chắc chắn sau này, Hàn Tú sẽ sinh con
trai. Với lại, nếu để người trong công ty biết anh đang ở cùng nhà với cô thì
Hàn Tú muốn có bạn trai cũng vô cùng khó khăn.
Nghĩ
vậy, cô liền vào phòng, thay quần áo, cầm túi xách theo. Vừa đến cửa, Hàn Tú
bắt gặp Tiểu Thất đang đi ra khỏi thang máy, anh mới đi phơi nắng ở ngoài về.
Cô nhìn
xung quanh, thấy không có người nào, vội vàng bước đến trước mặt anh, khẽ hỏi:
“Trưa nay, anh có bận gì không?”
“Dì Tạ
không sắp xếp việc gì cho tôi hết”. Tiểu Thất nhướng mày, không tán thành chút
nào cái bộ dạng lén la lén lút của cô.
“Vậy
thì tốt. Anh mau thay quần áo, cùng tôi đi mua đồ!”
“Mua đồ
gì thế? Tôi không đi siêu thị đâu”. Lần trước tới siêu thị rồi bị bắt đến phòng
bảo vệ, lòng tự tôn của Tiểu Thất đã bị tổn hại nghiêm trọng.
“Anh
không muốn tối nay được nằm trên giường hả?”. Hàn Tú nheo nheo mắt. Đúng là tự
mình tạo nghiệt! Thời đại này, mọi thứ đều đảo lộn hết rồi, cô mua giường là vì
ai chứ?
Nghe
thế, Tiểu Thất lập tức gậ