
thấy Hàn Tú đi ra,
bọn họ liền giải tán ngay lập tức.
Tiểu
Thất đẩy máy vệ sinh ra cửa lớn của công ty EC, lặng lẽ nhìn về phía Hàn Tú. Cô
từ từ bước đến bên anh, chẳng nói gì, chỉ nhìn anh một hồi lâu. Tiểu Thất cũng
quay sang nhìn cô.
Tiểu
Lưu đứng bên cạnh liền hỏi: “Hàn tổng, Trần tiểu thư lại vu oan cho Tiểu Thất
ăn cắp đồ của cô ta sao?”
Vẫn
nhìn Tiểu Thất, Hàn Tú không trả lời câu hỏi của cô nhân viên mà nói: “Anh có
động vào bất cứ đồ vật gì trong phòng làm việc của cô ta không?”
“Không”.
Tiểu Thất đáp, mấy giây sau, anh lại nói: “Cô không cần vì tôi mà cãi nhau với
cô ta đâu.”
Mặt Hàn
Tú bỗng nhiên đỏ lên: “Ai nói lúc nãy, tôi cãi nhau vì anh chứ? Tôi làm thế là
vì lòng tự tôn của bản thân và của tất cả nhân viên trong công ty Đại Chúng. Kẻ
sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục! Anh có hiểu không?”
Tiểu
Lưu nói xen vào: “Hàn tổng, chị xem, cái cô Trần đó tức giận đến mức độ ấy,
liệu sau này, cô ta có cho chúng ta đến đây làm nữa không?”
“Tôi sẽ
giải quyết sự việc này”. Thực ra, trong lòng Hàn Tú chẳng mấy tự tin về khả
năng tiếp tục hợp tác của hai bên, xét cho cùng, Trần Mạnh Lợi vẫn là con gái
của chủ tịch, còn cô chẳng qua chỉ là người dưng nước lã mà thôi.
Đúng
lúc đó, A May - trưởng phòng hành chính của công ty EC - chạy đến trước mặt Hàn
Tú rồi kéo cô sang một bên, nói nhỏ: “Ây da, giám đốc Hàn, sao cô lại đắc tội
với đại tiểu thư công ty chúng tôi chứ? Cô biết không, lúc nãy, cô ấy gọi điện
cho tôi, nói muốn hủy hợp đồng với bên cô, giận dữ như thể muốn thiêu rụi toàn
bộ nhân viên trong EC đấy.”
“A May
à, tôi biết mình đã làm cô khó xử, nhưng vẫn xin cô kí giúp vào đơn xác nhận đã
phục vụ vệ sinh hôm nay cho chúng tôi, còn những chuyện khác, tôi sẽ nói chuyện
với chủ tịch Trần sau”. Hàn Tú rút đơn xác nhận ra.
A May
vội bảo: “Giám đốc Hàn à, cô nghe tôi nói này, đại tiểu thư đã hét như sư tử Hà
Đông và trực tiếp chỉ thị cho tôi, thế thì làm sao tôi có gan để kí đơn xác
nhận cho cô chứ!. Tôi thật sự khâm phục cô đấy, đã cãi tay đôi lại còn dám gạt
đại tiểu thư nữa. Rõ ràng là chi phí quý nào trả quý ấy, vậy mà cô dám nói rằng
từ quý trước đã trả trước tiền của quý này. Cô rắp tâm hại chúng tôi phải nằm
nhà, gặm chân gặm tay mình mà chết dần chết mòn hay sao?”
“Đó chỉ
là giải pháp tình thế thôi”. Người xưa có câu “Binh bất yếm trá”, Hàn Tú cau
mày nhăn nhó. Lẽ nào tiền vệ sinh một quý, người phụ nữ ấy cũng muốn ăn quỵt?
Cô hỏi tiếp: “Chủ tịch Trần không có ở đây sao?”
“Chủ
tịch Trần đi Hồng Kông rồi, tuần sau mới về. Tôi không dám kí đơn này đâu.”
“A May
à, có nhiều việc không thể đổ hết lỗi lầm lên đầu chúng tôi được. Lần trước, dì
Cao bên công ty chúng tôi đã bị đại tiểu thư của các cô lột hết quần áo ra
khám, như vậy là công bằng sao? Tôi có nên tố cáo cô ta tội vu oan, xúc phạm
nhân phẩm và danh dự của nhân viên công ty Đại Chúng hay không? Tuy chúng tôi
chỉ là người quét dọn, làm vệ sinh, phải lao động bằng tay chân, đổ mồ hôi nước
mắt để lấy miếng cơm, nhưng chúng tôi không bao giờ bán đi lòng tự tôn, để cho
người ta mặc sức chà đạp. Cô nghĩ xem tuổi tác của các dì, các thím đó đều đáng
tuổi mẹ cô ta…”. Hàn Tú không nhẫn nhịn nổi, nói một tràng.
“Giám
đốc Hàn, những gì cô nói tôi đều hiểu và thông cảm, nhưng chúng tôi có khác gì
các cô, cũng chỉ là người làm công ăn lương. Sếp muốn thế nào thì chúng tôi
buộc phải làm theo thế ấy thôi”. A May cướp lời Hàn Tú.
Hàn Tú
mím chặt môi, hít một hơi thật sâu, nói thẳng vào vấn đề chính: “Cô nói đi, rốt
cuộc, tôi phải làm thế nào?”
“Để tôi
kí cho!”. Đúng lúc ấy, Trần Mạnh Lễ bước tới. Anh đang nói chuyện điện thoại
trong phòng làm việc thì tiếng gầm như sư tử của Trần Mạnh Lợi từ đâu vọng lại.
Cúp máy rồi nhanh chóng ra ngoài hỏi han, anh mới biết là cô chị lại vừa gây
khó khăn cho người khác.
Nghe
Trần Mạnh Lễ nói thế, Hàn Tú cảm động đến rơi nước mắt, lần đầu tiên nhận thấy
anh chàng hào hoa này thật là dễ thương.
Cô mỉm
cười, đưa đơn cho Trần Mạnh Lễ: “Làm phiền ngài, giám đốc Trần.”
Trần
Mạnh Lễ vừa kí tên vừa nói: “Trợ lí Trần lúc nào cũng như vậy, em không cần để
tâm nhiều đến chị ấy đâu. Tháng sau, công ty em cứ đến làm việc như thường lệ.
Anh sẽ báo cáo việc này với chủ tịch Trần, em dừng lo lắng quá!”
“Giám
đốc Trần Mạnh Lễ à, thay mặt toàn thể nhân viên công ty Đại Chúng, tôi cảm ơn
anh rất nhiều”. Đôi mắt cười của Hàn Tú đẹp như vầng trăng khuyết.
“Không
cần tất cả nhân viên trong công ty em phải cảm ơn anh đâu, em mời anh ăn một
bữa cơm là được rồi”. Trần Mạnh Lễ lập tức nắm lấy cơ hội.
A May
thở phào nhẹ nhõm, có giám đốc Trần gánh vác thay cô việc này thì mấy nữa, Trần
Mạnh Lợi sẽ không làm khó cô được. Nghe thấy Trần Mạnh Lễ hẹn gặp Hàn Tú, A May
biết điều, lặng lẽ rút lui.
Hàn Tú
cười tít mắt, nói đùa: “Được thôi, không thành vấn đề! Tháng sau, khi tới đây
làm vệ sinh, tôi sẽ mang một suất cơm đến cho anh, coi như trả nợ việc anh giải
vây cho tôi hôm nay.”
“Em…”.
Trần Mạnh Lễ chẳng biết mình nên khóc hay nên cười nữa. “Nếu là cơm hộp thì