
anh, ai ngờ người đàn ông mà cô đang dựa vào
lùi lại ngay tức khắc, khiến cô tiếp đất theo tư thế “bò gặm cỏ”. Vẫn may là
sàn có trải thảm, chứ nếu nó toàn là gạch đá thì với cú ngã mạnh như vậy, e
rằng cô sẽ không thể phơi mặt ra đường trong ít nhất vài ngày tới.
Trần
Mạnh Lợi ngước nhìn Tiểu Thất chỉ đứng cách mình một bước chân, trên mặt chẳng
biểu hiện một chút thương hại nào thì vô cùng phẫn uất. Anh không đỡ được cô
thì đã đành, rõ ràng là đã đỡ được cô, vậy mà anh chẳng nói chẳng rằng, vô duyên
vô cớ lùi ngay người lại, cứ làm như thể cô mắc bệnh truyền nhiễm khủng khiếp
nào vậy, thật là quá đáng!
Cô phẫn
nộ nhìn chằm chằm vào đôi dép lê trước mặt rồi lại ngước lên nhìn Tiểu Thất,
tức giận nói: “Anh đỡ tôi một chút không được à?”
Khuôn mặt
Tiểu Thất vẫn rất bình thản, không hề tỏ vẻ biết lỗi, chỉ lãnh đạm đáp: “Tuân
theo đúng quy định của công ty, ngoại trừ tấm thảm dưới chân, tôi không được
phép động vào bất cứ đồ vật gì trong căn phòng này. Nếu Trần tiểu thư bị bệnh
về xương cốt thì phiền cô đi khám bác sĩ, như thế sẽ tốt hơn”.
Đồ vật?
Không ngờ anh ta dám coi cô chỉ là đồ vật, còn bị bệnh về xương cốt?
“Tôi là
người chứ không phải đồ vật, hơn nữa, tôi cũng không bị bệnh xương cốt gì cả”.
Trần Mạnh Lợi vừa mở miệng liền cảm thấy hình như mình đã nói sai nên cố gắng
đứng dậy, nói tiếp: “Tôi không phải thứ đồ vật mà anh không được phép động
vào.”
Tiểu
Thất nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại: “Rốt cuộc cô muốn biểu đạt mình là đồ vật hay
không phải là đồ vật?”
“Á!!!”.
Trần Mạnh Lợi tức điên người, hét lớn: “Người phụ trách của anh đâu? Tôi muốn
kiến nghị, tôi muốn kiến nghị!”
Vừa nghe thấy tiếng hét Hàn Tú vội vàng chạy tới phòng làm việc của Trần Mạnh
Lợi. Trong lòng cô không ngừng lo lắng. Quả nhiên không thể để tên đàn ông đó ở
lại đó một mình. Bây giờ thì phiền phức rồi!
Lúc
chuẩn bị bước vào phòng làm việc, Hàn Tú chợt nghe thấy giọng nói thản nhiên
của Tiểu Thất: “Nếu muốn người khác tôn trọng mình thì trước tiên, mình phải
biết tự trọng đã”. Cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đang định mắng cho anh một
trận thì bao nhiêu từ ngữ bỗng biến đi đâu hết.
“Nếu
muốn người khác tôn trọng mình thì trước tiên, mình phải biết tự trọng đã”. Câu
nói này vô cùng thích hợp với loại thiên kim tiểu thư ngạo mạn, khinh người như
Trần Mạnh Lợi. Cô biết rằng mình không thể quy kết mọi tội lỗi vào Tiểu Thất
được. Tuy đầu óc Tiểu Thất có chút vấn đề, nhưng sau một tuần tiếp xúc với anh,
cô đã hiểu ra rằng khi nói hay làm bất cứ chuyện gì, anh nhất định đều có lí do
riêng của mình.
Cô hít
một hơi thật sâu rồi bước vào phòng. Cô nhìn thấy Tiểu Thất đang thu dây điện
của máy làm vệ sinh lại, vẻ mặt bình tĩnh, không hề có một biểu hiện nào tố cáo
rằng anh vừa gây họa; còn Trần Mạnh Lợi thì đang khoanh tay, nhìn chằm chằm vào
Tiểu Thất, khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp giờ bị biến dạng vì quá tức giận.
Hàn Tú
gõ cửa, nở nụ cười lịch sự, nhẹ nhàng nói: “Xin chào, Trần tiểu thư, tôi là Hàn
Tú người phụ trách của công ty vệ sinh Đại Chúng. Xin hỏi, cô không hài lòng về
dịch vụ của chúng tôi sao?”
“Hàn
Tú?”. Trần Mạnh Lợi hướng đôi mắt căm giận sang Hàn Tú. Cái tên này sao nghe
quen thuộc thế nhỉ? Gạt mối thắc mắc sang một bên, Mạnh Lợi lên tiếng: “Cô là
người phụ trách của công ty vệ sinh Đại Chúng à?”
“Đúng.
Xin hỏi, Trần tiểu thư có gì không hài lòng về dịch vụ của chúng tôi vậy?”. Hàn
Tú nhắc lại, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
Trần
Mạnh Lợi hếch cao cằm, đưa mắt xuống nhìn Hàn Tú, lạnh lùng nói: “Tôi không
biết công ty cô đào tạo nhân viên kiểu gì nữa. Người tháng trước sang đây lật
tung hết đồ đạc trên bàn làm việc của tôi lên, còn người lần này thì...”. Trần
Mạnh Lợi chỉ ngón tay sơn móng màu xanh lá cây về phía Tiểu Thất: “... thái độ
phục vụ vô cùng đáng ghét, anh ta không ngừng châm chọc tôi. Làm gì có người
nào lại đối xử với khách hàng của mình như thế chứ? Công ty cô không tuyển được
người có phẩm chất tốt hơn sao? Nếu không trả lương cao cho nhân viên nên chỉ
có thể mời những người kém cỏi như vậy về làm việc thì tôi thấy, công ty cô
đóng cửa được rồi đấy!”
Nghe cô
ta nói thế, Hàn Tú không những không tức giận mà còn cười tươi hơn. Lúc này, cô
đã hiểu vì sao toàn bộ nhân viên trong công ty không một ai chịu đến đây làm
việc. Người phụ nữ này đúng là độc nhất vô nhị!
Cô bước
về phía Tiểu Thất, ra hiệu cho anh mang máy móc ra ngoài rồi nhìn thẳng Trần
Mạnh Lợi, bình tĩnh nói: “Thì ra là Trần tiểu thư không hài lòng về phẩm chất
của nhân viên công ty chúng tôi. Thực lòng, tôi không hiểu họ phải có những
phẩm chất như thế nào mới đáp ứng được tiêu chuẩn của Trần tiểu thư nữa. Nếu có
một người thường xuyên không cẩn thận, để quên chiếc đồng hồ Omega của mình
trên xe ô tô rồi dùng lời lẽ khắc nghiệt để buộc tội ăn cắp cho nhân viên hoặc
một người đi đường nào đó, lại còn xúc phạm danh dự của họ thì không hiểu người
này thuộc dạng phẩm chất cao hay thấp nhỉ?”
Lời nói
của Hàn Tú vừa dứt, sắc mặt của Trần Mạnh Lợi hết xanh rồi lại đỏ.
Vào
ngày này