
ần
Mạnh Lễ complet lịch sự, đầu óc Hàn Tú hoàn toàn trống rỗng, cô cau mày, nói
một cách lạnh nhạt: “Anh là ai?”. Đã bảo rồi, cô ghét nhất là loại đàn ông
thích tán tỉnh phụ nữ ở mọi nơi mọi lúc.
Trần
Mạnh Lễ vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, kể sơ sơ về sự việc xảy ra hôm đi leo
núi. Cô đã nhớ ra mọi chuyện nhưng vẫn thản nhiên nói: “Tôi chưa bao giờ đi leo
núi, cũng không mang họ Lục, có lẽ anh đã nhận nhầm người. Hết giờ làm rồi,
phiền anh tránh đường cho tôi!”. Nói xong, cô chuồn ngay sang nhà vệ sinh nữ.
Lần thứ
ba trùng phùng là vào năm ngoái, lúc đó, cô đã mở công ty riêng, tuy rằng quy
mô không lớn lắm, nhưng nhờ vào nỗ lực của bản thân, cô đã ký được hợp đồng với
khách hàng lớn là công ty EC. Khi ấy, cô mới biết Trần Mạnh Lễ là thái tử gia
của EC. Hàn Tú bỗng thấy hối hận vì lúc trước đã tỏ ra vô tình với anh như vậy,
anh chỉ cần nói vài câu là việc hợp tác với công ty EC sẽ tuột khỏi tầm tay cô
chỉ trong nháy mắt.
“Hàn
tiểu thư, chắc lần này tôi không nhận nhầm người nữa phải không?”. Trần Mạnh Lễ
giở hồ sơ lấy từ phòng hành chính, xem một lượt hết lí lịch của cô.
“Đúng
vậy, đúng vậy!”. Cô rối rít khẳng đinh, tuyệt đối không thể đắc tội với vị thái
tử gia này được.
“Đúng
là “quá tam ba bận”, có thể tình cờ gặp nhau tới ba lần trong biển người mênh
mông này thì không thể không nói đó là duyên phận”.
“Đúng,
đúng, đúng!”. Hàn Tú gật đầu lia lịa. Duyên phận cái khỉ gì chứ? “Phân chó” thì
có!!!
Thật kì
lạ, chẳng qua họ mới gặp nhau có ba lần, cô thậm chí chẳng nhớ đúng họ tên của
anh, không hiểu sao anh lại chung tình đến thế, chẳng có việc gì cũng gọi điện
tới, nói chuyện với cô, lại còn thích dùng chiêu thức tặng hoa cũ rích. Cá nhân
Hàn Tú cho rằng hình như mấy người giàu đều cảm thấy để tiền bên người nhiều
quá thì nó sẽ cắn mình nên mới phải tiêu xài hoang phí như thế.
Dù khó
chịu đến đâu, Hàn Tú vẫn không thể tỏ ra cứng rắn, lạnh nhạt với Trần Mạnh Lễ
vì anh là đối tác lớn của công ty. Nhưng sau mấy lần qua lại lằng nhằng, cô đã
tiến sát tới giới hạn có thể chịu đựng được, cuối cùng hạ quyết tâm, kiên quyết
từ chối: “Hai chúng ta không thể, mà cũng không thích hợp.”
“Tại
sao chứ? Không thử tìm hiểu một thời gian, sao biết không thích hợp?”. Trần
Mạnh Lễ hỏi vặn lại.
“Nói
trắng ra thì là vì tôi rất ghét những anh chàng nhà giàu đẹp trai, tâm hồn u
tối, cứ nhìn thấy mấy gã đó là tôi muốn tát cho vài cái. Nếu anh thực sự muốn
theo đuổi tôi thì trước tiên phải rạch vài vết trên mặt đã, lúc đó, có thể tôi
sẽ suy nghĩ lại.”
Hàn Tú
đã nói rất thật, nếu Trần Mạnh Lễ trông xấu xí hơn một chút thì có lẽ cô sẽ
nghĩ đến khả năng qua lại với công tử đời thứ hai nhà đại gia. Từ sau cuộc tình
với Đường Trạch Tề, Hàn Tú thực sự dị ứng yới những người đàn ông cao ráo, đẹp
trai. Cô không phủ nhận rằng mình thật ngớ ngẩn và biến thái.
Hàn Tú
cứ tưởng là sau khi nghe thấy yêu cầu “củ chuối” này, Trần Mạnh Lễ sẽ nhanh
chóng liệt cô vào hàng ngũ quái vật Godzilla cấp một, ai ngờ anh lại cười tít
mắt và nói: “Tôi có thể hiểu câu nói của em theo nghĩa em đang tán thưởng tướng
mạo của tôi không?”
Hàn Tú
thật sự không hiểu nổi mình là người như thế nào mà có khả năng thu hút những
gã trai đào hoa, lãng tử đến thế. Cô rất muốn nói với Thượng đế rằng: “Người có
thể ban cho con một người đàn ông bình thường được không?”.
Nhưng
theo thời gian, với tính khí dễ chịu và thoải mái của mình, Trần Mạnh Lễ đã cho
Hàn Tú một cái nhìn hoàn toàn khác về anh. Anh tuyệt đối không phải hạng công
tử cả ngày rỗi việc nhàn nhã, chỉ biết tán tỉnh con gái nhà lành như cô đã
tưởng. Sau khi khôi phục hình tượng cho Trần Mạnh Lễ, Hàn Tú cũng thay đổi cách
đối xử, không còn như trước kia - vừa nhìn thấy anh là chạy biến - thỉnh
thoảng, cô đồng ý ra ngoài ăn cơm với anh. Dần dần, hai người đã trở thành bạn
bè, tuy đã thân thiết hơn trước những vẫn chưa thể tiến đến quan hệ bạn trai -
bạn gái mà Trần Mạnh Lễ hằng mong muốn.
“Hàn
Tú, bệnh ghét nhà giàu của em lại tái phát à? Sao phải tỏ ra xa cách với anh
thế chứ?”. Nụ cười của Mạnh Lễ vô cùng tươi tắn.
Giọng
nói nhẹ nhàng của anh đã kéo Hàn Tú ra khỏi dòng hồi tưởng.
Nhìn
ngó xung quanh, thấy hàng loạt cặp mắt đang hướng về phía hai người, cô cười
ngại ngùng rồi đến gần Trần Mạnh Lễ, thì thầm: “Nể mặt tôi một chút được không?
Hôm nay, tôi tới đây để làm việc. Nếu có bất cứ ân oán cá nhân nào, xin mời anh
gọi điện thoại cho tôi, lúc nào cũng được.”
Trần
Mạnh Lễ cười nhẹ: “Gọi điện thoại à? Được thôi, vậy trước tiên, phiền em có thể
chuyển chiếc máy fax ra khỏi phòng làm việc của tôi được không?”
“Tôi đã
cảnh cáo anh bao nhiêu lầm rồi, tại sao hôm nào anh cũng dùng cái giọng nói
đường mật đến buồn nôn như thế để chào buổi sáng tôi hả? Anh có biết là làm như
vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới năng suất làm việc cả ngày của tôi không?”.
Bỏ ngoài tai yêu cầu chẳng ra sao của Trần Mạnh Lễ, Hàn Tú nói một tràng. Thực
ra, không phải cô chưa từng cảm động trước hành động quan tâm này của anh,
nhưng cứ nhớ tới mối tình đầu