
h, cô trông thấy một chiếc áo sơ mi nam
màu trắng sọc tím. Chưa ngẩng đầu lên xem đó là ai, cô đã nhanh chóng cúi gập
người xuống: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không làm anh đau chứ?”
Cô nghe
thấy người đó khẽ cười rồi nhẹ nhàng nói: “Hàn Tú à, em bắt đầu trở nên khách
khí như vậy từ bao giờ thế?”
Khóe
miệng Hàn Tú hơi giật giật, giọng nói này quen thuộc quá!
Người
đối diện mặt mũi anh tuấn, nụ cười xán lạn đang nhìn cô chăm chú. Cô nhanh
chóng rời khỏi tay anh, cười ngượng ngùng: “Thì ra là Trần tổng, thật ngại quá,
lại đâm trúng anh.”
Trần
Mạnh Lễ, thái tử gia của công ty EC. Từ trước khi kí kết hợp đồng với công ty
EC, Hàn Tú đã quen anh chàng nổi tiếng đẹp trai đào hoa này.
Thực
ra, cô quen biết Trần Mạnh Lễ một cách khá tình cờ.
Lần đầu
tiên hai người gặp mặt là vào một ngày của ba năm trước, cô cùng Sam Sam, bạn
trai Sam Sam và mấy người bạn khác đi leo núi. Mới leo được giữa chừng, Sam Sam
vì chuyện anh bạn trai thích giúp đỡ người khác, dìu một mĩ nữ lạ mặt ăn mặc vô
cùng gợi cảm chứ không đỡ mình đi một đoạn ngắn nên lên cơn ghen lồng lộn, tìm
đủ mọi lí do để cãi cọ. Bạn trai Sam Sam trong lúc tức giận, quay đầu bỏ đi
luôn.
Đây rõ
ràng là một chuyện nhỏ nhặt, vặt vãnh, chẳng đáng để hai người họ cãi nhau đỏ
mặt tía tai. Cho rằng Sam Sam chuyện bé xé ra to, làm lớn chuyện một cách quá
đáng, anh chàng kia chẳng qua chỉ giúp người ta một chút, không hề liếc mắt đưa
tình với mĩ nữ, hành động giúp đỡ người khác đó hoàn toàn không có gì là sai cả
(chẳng qua là cô gái đó ăn mặc hơi gợi cảm thôi), Hàn Tú mắng mỏ, khuyên nhủ cô
bạn một hồi rồi đuổi theo bạn trai Sam Sam.
Hàn Tú
chạy được một lúc thì thấy bóng dáng chàng trai đó ở phía trước.
“Này,
hai người nói chuyện tử tế với nhau đi! Chẳng qua chỉ là một người qua đường ăn
mặc gợi cảm quá thôi mà, hà tất phải tức giận như thế chứ?”. Cô vừa hét lớn vừa
đưa tay ra ngăn cản anh chàng kia vẫn đang tiếp tục đi xuống. Ai ngờ trong lúc
vội vã, cô bước sẩy chân rồi mất thăng bằng, cả người lao về phía trước.
Nghĩ
đến cảnh lăn lông lốc xuống núi, tính mạng bé nhỏ này sắp đến hồi kết thúc, cô
nhăm tịt mắt lại, hét lớn: “Cứu tôi với!!!”
Nghe
thấy tiếng kêu, Trần Mạnh Lễ lập tức dừng bước, quay người lại nhìn. Trông thấy
một cô gái mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại đang đổ nhào về phía mình, anh nhanh
chóng đưa tay kéo người bị nạn vào lòng.
Tưởng
rằng mình đã thành công trong việc chặn bạn trai Sam Sam lại, đồng thời được
anh ta cứu mạng trong lúc nguy cấp, Hàn Tú bèn ngẩng đầu lên. Ai ngờ đứng trước
mặt cô lại là một người đàn ông có tướng mạo khác xa mười vạn tám ngàn dặm so
với người cần tìm.
Cô kinh
ngạc tới mức quên cả việc nói lời cảm ơn.
Hôm đó,
bạn trai của Sam Sam và Trần Mạnh Lễ đều mặc áo phông đen và quần sẫm màu, hai
người họ lại cắt cùng một kiểu tóc, dáng người họ khác giống nhau nên có muốn
không nhận nhầm cũng khó!
Chứng
kiến cảnh tượng đặc sắc này, mấy người đi cùng anh chàng kia liền cười lớn,
nói: “Mạnh Lễ à, hoa đào của cậu đúng là nở rộ khắp nơi khắp chốn!”
Nghe
thế, mặt Hàn Tú đỏ bừng lên, cô xấu hổ đẩy người đàn ông được gọi là Trần Mạnh
Lễ ra, vội vàng nói: “Cảm ơn anh, thật ngại quá, tôi nhận nhầm người.”
Trần
Mạnh Lễ mỉm cười, nụ cười đẹp mê hồn như hoa đào nở rộ giữa tiết tháng tư:
“Không có gì, được đỡ một mĩ nữ là duyên phận trời ban cho tôi.”
Hàn Tú
đưa tay lau mồ hôi. Mĩ nữ? Duyên phận? Từ khi chia tay Đường Trạch Tề, Hàn Tú
trở nên ghét cay ghét đắng những gã đàn ông tự cho rằng mình đẹp trai, thích
liếc mắt đưa tình với phụ nữ ở mọi lúc, mọi nơi. Trần Mạnh Lễ lại rơi đúng vào
dạng này.
Cô cúi
đầu chào tất cả những người đàn ông đẹp trai trước mặt, cảm ơn rối rít rồi quay
người, định bước đi, nhưng rất nhanh chóng bị anh chàng kia chặn lại. “Tôi tên
là Trần Mạnh Lễ, rất vui được quen biết cô. Nể tình tôi đã cứu mạng cô, cô có
thể cho tôi biết cao danh quý tính được không?”
Vẻ mặt
người đàn ông này biểu lộ một cách rõ ràng ý đồ “cưa gái”, có lẽ anh ta đang
muốn chứng tỏ vận đào hoa và kĩ thuật của mình không hề thua kém Đường Trạch Tề
năm xưa.
Hàn Tú
cười khan vài tiếng rồi nói: “Tôi là Lục Nhân Nghị! Mấy cô bạn đang đợi tôi ở
trên kia, thật ngại quá, tôi đi trước nhé!”. Nói xong, cô lao đi vun vút, tốc
độ còn nhanh hơn cả lúc phi thân xuống núi để đuổi theo anh bạn trai của Sam
Sam.
Lần hội
ngộ thứ hai là vào lúc cô mới tốt nghiệp, đang lau dọn nhà vệ sinh nam cho một
công ty. Khi ấy, cô đang mặc đồng phục, nhìn chẳng khác là mấy so với những
người công nhân bình thường khác, tay cầm giẻ lau nhà. Khi cô đã làm xong việc,
chuẩn bị đi ra ngoài thì gặp Trần Mạnh Lễ đang bước vào.
“Tiểu
thư Lục Nhân Nghị!” Anh ta gọi cô một cách thân thiết.
Trần
Mạnh Lễ thuộc loại đàn ông đẹp trai đến mức khiến người ta mới chỉ nhìn qua một
lần đã khó lòng quên được. Nhưng chẳng may cho anh, Hàn Tú vốn bất bình thường,
cô nằm trong nhóm phụ nữ có bộ nhớ được cài đặt chế độ tự động xóa bỏ hình ảnh
của những người đàn ông đẹp trai đã từng quen biết, gặp gỡ. Đối diện với Tr