Copy Mối Tình Đầu

Copy Mối Tình Đầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325083

Bình chọn: 9.00/10/508 lượt.

n làm vệ sinh hôm ấy phải đền chiếc đồng

hồ đắt tiền đó, đồng thời nhạo báng họ là những kẻ khố rách áo ôm đến từ vùng

nông thôn rách nát, chân tay không sạch sẽ, cả đời này chỉ xứng đáng đi làm vệ

sinh, dọn dẹp cho người ta mà thôi.

Sau một hồi đấu khẩu nảy lửa, cuối cùng chiếc đồng hồ

hàng hiệu đã xuất hiện. Em trai của Trần Mạnh Lợi là Trần Mạnh Lễ - Giám đốc

phòng Tài vụ của công ty EC - cầm theo một chiếc đồng hồ nữ tới và nói: “Đồng

hồ của chị sáng nay vứt trên xe của em rồi quên không lấy này.”

Mọi chuyện được hạ màn một cách lãng xẹt như vậy,

nhưng người của bộ phận khách hàng lúc quay về công ty liền nói, sau này, họ từ

chối làm công tác vệ sinh, dọn dẹp cho công ty EC. Trần Mạnh Lợi coi thường

người lao động, những lời nói ghê gớm của cô ta như cứa vào tim của những nhân

viên có mặt hôm đó. Sau khi chuyện của thím Cao truyền khắp công ty, công việc

vệ sinh cho EC bị tất cả mọi người tẩy chay.

Công ty của Hàn Tú đã kí hợp đồng dài hạn với EC, nếu

đơn phương phá bỏ hợp đồng, chắc chắn cô sẽ phải bồi thường tiền vi phạm.

Tháng trước, chuyện này đã khiến Hàn Tú vô cùng đau

đầu nhức óc. Không ngờ là đã một tháng trôi qua mà mọi người vẫn chưa nguôi

được cơn giận.

Hàn Tú liền bảo: “Tháng trước, không phải tôi đã nói

là sẽ thưởng thêm cho những người đi làm việc tại EC sao? Bọn họ vẫn không chịu

đồng ý à?”

“Hàn tổng à, tiền đâu phải vạn năng. Lòng tự trọng của

con người không thể dùng tiền mua được”. Trưởng phòng Vương nói.

“Cái đó đương nhiên là đúng”. Hàn Tú mím chặt môi, gật

đầu tán thành, trên thế gian này, có thể khom lưng, cúi đầu vì đấu gạo chắc chỉ

còn những người mặt dày như cô thôi.

Làm nghề dọn dẹp vệ sinh này thì phải biết đặt mình

vào địa vị người khác mà suy ngẫm. Các dì, các thím đều ở tuổi trung niên, đáng

lẽ phải được ở nhà hưởng phúc dưỡng già, âu cũng vì kế sinh nhai nên mới bất

đắc dĩ phải tiếp tục lao động. Nhưng đến mức độ này, đã bỏ công bỏ sức ra làm

việc mà còn bị người ta sỉ nhục, thử hỏi làm sao tâm trạng mọi người có thể dễ

chịu được chứ?

Đâu phải người nào cũng có đức “nhẫn” vô bờ bến như

Hàn Tú, càng bị đả kích, sỉ nhục, cô lại càng muốn moi thật nhiều tiền của

những kẻ đó!

Bởi vậy, cô không thể ép nhân viên quá đáng được,

trong ngành này, chính những nhân viên có năng lực là thứ quan trọng chứ không

phải là khách hàng.

Hàn Tú nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi: “Hôm nay còn phải

làm những việc gì nữa?”

“Công việc hôm nay không nhiều lắm, chỉ là làm sạch

thảm trải sàn ở một vài công ty, văn phòng…”

“Anh đã hỏi qua các bộ phận khác chưa? Trong công ty

thực sự không có ai đồng ý đi làm cho EC sao?”

“Hàn tổng à, thực lòng mà nói, đã sống gần bốn mươi

năm nay rồi, lão Vương tôi chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào xấu tính đến

vậy, Thảo nào, tuổi cô ta cũng không còn nhỏ nhít gì mà chẳng tìm nổi người

yêu, vừa nhìn mặt thôi đã thấy đại tiểu tiện khó phân luồng rồi!”

“Khụ, khụ…”. Hàn Tú cố ý ho mấy tiếng.

“Ây da, Hàn tổng à, tôi không có ý nói cô đâu. Cô khác

hoàn toàn với người phụ nữ xấu tính đó, cô dễ thương hơn cô ta nhiều lần.”

“Thôi được rồi, được rồi, tôi không trách anh mà. Anh

mau đi sắp xếp họ làm công việc khác đi! Hôm nay, tôi sẽ tới chỗ EC. Bảo Tiểu

Lưu mới về làm đi cùng với tôi!”

“Chỉ có hai người thì tôi sợ sẽ làm không xuể đâu.”

Cũng đúng! Ánh mắt cô vô tình nhìn lướt qua Tiểu Thất,

Hàn Tú liền nói: “À, anh không cần phải lo lắng đâu! Đường Trạch Tề sẽ đi với

chúng tôi.”

(3)

Sau khi Trưởng phòng Vương đi khỏi, Hàn Tú mím chặt

môi rồi thở dài, CEO – ba chữ này thật vô cùng tinh tế, đúng là cô tránh không

khỏi số mệnh của một “Clean Environment Obasan” - ĐẠI THẨM VỆ SINH MÔI

TRƯỜNG!!!

Quay người lại, Hàn Tú lập tức mặt đối mặt, mắt gặp

mắt với Tiểu Thất đang đứng phía sau lưng. Cô ho nhẹ một tiếng, vừa mỉa mai

chính mình vừa than thở với anh: “Anh biết không, chỉ có thể dùng một câu như

sau để hình dung về nghệ dọn dẹp vệ sinh của chúng ta, đó là “Dậy sớm hơn gà,

ngủ muộn hơn chó, ăn uống kém hơn lợn, làm khổ cực hơn lừa”. Vẫn biết “Lao động

là vinh quang”, nhưng tại sao lại có một số kẻ thích phân chia con người ra thành

mấy chục loại đẳng cấp chứ? Làm nghề này thì có gì hạ tiện? Tất cả mọi người

đều kiếm sống bằng đôi tay của mình mà. Trần Mạnh Lợi từ lúc sinh ra đã ngậm

thìa vàng trong miệng, chẳng qua là số mệnh tốt, đầu thai đúng gia đình quyền

quý thôi, chứ nếu không có bố mẹ bao bọc, lo liệu cho, chắc chắn cô ta cũng chả

ra cái quái gì hết!

Bắt gặp đôi mắt mơ hồ của Tiểu Thất, Hàn Tú không khỏi

cảm thấy chán nản, ảo não, lẩm bẩm: “Sao tự dưng tôi lại nói những lời này với

anh nhỉ? Nói ra anh cũng đâu có hiểu.”

Khoé miệng khẽ giật giật, Tiểu Thất hoàn toàn không

đồng tình với câu nói vừa rồi của Hàn Tú. Tại sao lúc nào cô cũng coi thường

trí tuệ của anh như thế chứ?

Nhìn thấy anh nhướng mày, Hàn Tú chợt thấy chột dạ,

nhanh chóng lấp liếm: “Tôi bảo này, anh cứ an tâm đi! Đưa anh tới công ty tôi

làm công, tôi nhất định sẽ không để anh phải chịu thiệt đâu, đảm bảo anh sẽ

kiếm được tiền.


Polaroid