
ay lái thủ đô”. Cô lái chiếc xe của
công ty phóng như bay, xuyên qua khắp các đường to ngõ nhỏ.
Từ lúc ngồi lên xe, Tiểu Thất cứ nắm chặt lấy tay cầm
ở cửa.
Chẳng bao lâu sau, Hàn Tú đã tới được bãi đỗ. Lúc ra
khỏi xe, cô nhận thấy sắc mặt của Đường Trạch Tề đã trắng bệch ra như một tờ
giấy.
“Này, anh sao thế?”
Tiểu Thất không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu, môi mím chặt
rồi quay sang một bên.
Sau khi quan sát anh một hồi lâu, Hàn Tú đột nhiên
cười phá lên: “Ha ha… Đường Trạch Tề này, tôi không ngờ là anh bị say xe đấy.
Ha ha… Một tên suốt ngày đua xe ngang dọc như anh mà lại bị say xe hả? Buồn
cười chết đi được! Ha ha…”.
Càng nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó, đau khổ của Tiểu
Thất lúc này, Hàn Tú lại càng cười lớn hơn. Người đàn ông đã từng dẫn cô lên
núi đua xe, đua kinh khủng tới mức cô nôn ra mật xanh mật vàng, không còn biết
trời đất gì nữa rồi nằm bẹp trên giường ba ngày ba đêm, bây giờ lại bị say xe
trước kĩ thuật lái của cô. Đúng là một chuyện vô cùng nực cười!
Đã từ rất lâu, rất lâu rồi, Hàn Tú không thấy vui vẻ,
sảng khoái như vậy.
Bỏ ngoài tai những lời trêu chọc của Hàn Tú, Tiểu Thất
cố nén cơn buồn nôn, nheo mắt hỏi cô: “Không phải cô muốn đưa tôi đi kiếm tiền
sao?”.
“Trước mặt tôi, anh muốn nói gì cũng được, nhưng có
mặt người khác thì anh phải nói là đi-làm-việc, đến-công-ty-làm-việc, nhớ chưa?
Nói “đi kiếm tiền” nghe chói tai lắm, không khéo người ta tưởng tôi là mụ Tú bà
ép gái nhà lành bán thân đấy!”. Hàn Tú nói một hồi rồi đi về phía thang máy.
Tiểu Thất hít một hơi thật sâu rồi theo cô vào trong.
“Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra. Tiểu Thất bước
ra ngoài. Thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là khẩu hiệu bảo vệ môi trường dán
trên bức tường đối diện: “Đại chúng bảo khiết thanh tẩy”.
“Anh có thể hiểu “Đại chúng bảo khiết” nghĩa là mọi
người nên làm công việc vệ sinh thật tốt”. Hàn Tú vừa chỉ vào bốn chữ lớn ở câu
khẩu hiệu vừa giải thích cặn kẽ cho Tiểu Thất. Cô ngừng lại đôi chút, nói mỉa
mai: “Đường Trạch Tề, đúng ra tôi nên cảm ơn anh. Nếu hồi đó, anh không lăng
nhăng, phản bội tôi thì hôm nay đã không có “Đại chúng bảo khiết” rồi, có lẽ
giờ này, tôi đang ngồi ở một góc nào đó trong văn phòng, uống trà, đọc báo, kéo
lê một cuộc sống vô vị, héo mòn cũng nên”.
Tiểu Thất lại cau mày, tỏ vẻ khó hiểu.
Bắt gặp biểu hiện đó của anh, Hàn Tú đành lắc đầu bất
lực. Não anh đã bị tổn thương nặng, chưa thể nhớ ra các sự việc trong quá khứ
thì cô nhắc lại những chuyện này làm gì cơ chứ?
Cô cắn môi, nói tiếp: “Đừng có hỏi tôi “Lăng nhăng
nghĩa là gì?” đấy! Tôi không muốn giải thích đâu, có thời gian rảnh thì anh tự
lên Baidu mà tra! Đây là tờ rơi của công ty, anh xem qua đi!”.
Cô rút ra một tờ quảng cáo từ quầy lễ tân phía trước
đưa cho Tiểu Thất, đoạn chỉ vào tờ giấy rồi nói tiếp: “Hoạt động kinh doanh chủ
yếu của công ty chúng ta là làm vệ sinh hàng ngày hoặc hàng tuần tại các hộ gia
đình, khu văn phòng công ty, khu vực công cộng, khu ăn uống, quán rượu, nhà
hàng… Các hạng mục phục vụ gồm có: dọn dẹp vệ sinh sau khi trang trí nhà cửa,
giặt giũ thảm trải sàn, lau dọn đồ gia dụng, ghế sô pha, lau quét sàn nhà bằng
gỗ, bằng đá…, đánh bóng các vật dụng, làm nhẵn bóng, sạch sẽ bề mặt tường
ngoài… Những khái niệm này có thể anh chưa hiểu hết ngay lập tức được, tạm thời
anh cũng chưa cần thiết phải biết rõ về chúng, anh cứ làm theo là được rồi, sau
này, khi đã quen rồi, tự nhiên anh sẽ hiểu tất cả thôi”.
Dù gì cũng chỉ có một tháng, cho anh đi theo các thím
các cô cầm chiếc giẻ sạch, lau trái một tí, chùi phải một tí, chắc sẽ chẳng có
khó khăn gì.
Chưa tới giờ làm việc nên hiện giờ, trong công ty
không có một ai ngoài hai người họ.
Sau khi giới thiệu qua cho Tiểu Thất nghe về phạm vi
hoạt động của công ty, Hàn Tú chẳng biết mình nên làm gì tiếp theo nữa. Nhìn
thấy một dãy máy móc bày biện trong đại sảnh, cô lắc đầu ngao ngán. Haiz, công
việc dọn dẹp vệ sinh ở các hộ gia đình giờ không còn đơn thuần là cầm chiếc giẻ
sạch vẩy trái vẩy phải là xong, cô phải dạy anh cách sử dụng các loại thiết bị
kia mới được.
Trông thấy hàng loạt máy móc đặt trước mặt, Tiểu Thất
bất giác nhăn mày. Tuy anh không hiểu chúng để làm gì, nhưng do ở trong phòng
thí nghiệm bao nhiêu năm nay nên anh cảm thấy căm ghét tất cả các loại máy móc
không có chút sức sống.
“Cái này gọi là máy làm sạch thảm trải sàn, như tên
gọi, công dụng của nó là làm sạch các tấm thảm. Đây là máy làm sạch sàn, dùng
để lau cọ sàn. Còn cái kia là máy đánh bóng…”. Hàn Tú chỉ tay vào từng chiếc
máy, lần lượt giải thích. “Anh đợi một chút để tôi xem xem mấy giờ rồi, phải
tìm một người đến hướng dẫn cho anh thật kĩ càng cách sử dụng của từng loại máy
móc một mới được. Anh kéo máy làm sạch thảm trải sàn ra đây trước đi!”
Cô vừa nói dứt lời thì Tả Tiểu Dũng ở bộ phận khách
hàng bước vào.
Hàn Tú vẫy tay gọi Tiểu Dũng tới chỗ mình: “Tiểu Tả,
đến giúp tôi một chút, cậu chỉ cho anh này cách sử dụng của các loại máy móc
nhé!”
Tả Tiểu Dũng hớn hở bước tới, đôi mắt một mí cười tít,
không còn nhìn t