Polaroid
Copy Mối Tình Đầu

Copy Mối Tình Đầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324550

Bình chọn: 7.5.00/10/455 lượt.

dài đến thế. Trong hơn hai tháng sống

cùng cô, anh chưa bao giớ nói nhiều như vậy. Cô cứ nghĩ anh không biết ăn nói,

hóa ra là anh không muốn nói đấy thôi.

Hàn Tú

thực sự cảm thấy vô cùng, vô cùng đau khổ…

Bỗng có

người hỏi Tiểu Thất: “Nghe Đường tiên sinh nói vậy, chắc quan hệ giữa Đường

tiên sinh và bạn gái đang vô cùng tốt đẹp. Hai người hẳn là rất yêu thương

nhau. Không biết hôm nay, bạn gái của Đường tiên sinh có đến đây không? Người

đầu tiên Đường tiên sinh muốn tặng sản phẩm Hoán Nhan cho

chính là bạn gái của ngài đúng không?”

Tiểu

Thất mỉm cười, không trả lời câu hỏi này ngay lập tức mà im lặng một lúc rồi

nói: “Duyên phận đã đem đến cho cuộc sống của chúng ta vô số sự bất ngờ và niềm

vui. Duyên phận có thể khiến hai con người tương ngộ rồi tương ái, sống những

ngày tháng tuyệt vời bên nhau, nhưng thử thách, trêu chọc chúng ta cũng chính

là duyên phận. Do một số hiểu lầm, tôi và cô ấy đang tạm thời xa cách, nhưng

tôi tin chắc rằng sau cơn mưa, trời lại sáng. Vì cô ấy mà làm ra sản phẩm Hoán

Nhan
, tôi muốn nói với cô ấy rằng, trong suốt cuộc đời

này, tôi sẽ không bao giờ quên cô ấy và mong rằng cô ấy cũng mãi mãi nhớ đến

tôi, cả đời không quên”. Giọng anh trầm ấm, vẻ mặt trang nghiêm, đôi mắt tĩnh

lặng mà sâu thẳm.

Đúng

lúc mọi người đang vô cùng hiếu kì, không ngớt lời bàn tán về mối tình đó thì

anh đã chuyển sang chủ đề chính của buổi giới thiệu một cách hài hước: “Nhân

vật chính của ngày hôm nay là đứa con Hoán Nhan của tôi

chứ không phải chuyện tình yêu của bố cháu. Nếu mọi người cảm thấy hứng thú với

đời tư của tôi, hoan nghênh gặp riêng tôi để nói chuyện. Còn bây giờ tôi xin

nhường sân khấu lại cho vị MC vô cùng xinh đẹp và duyên dáng của chúng ta!”

Trong

trường quay vang lên những tràng vỗ tay giòn giã.

“Trời

ơi, người đàn ông này thật chung tình! Chỉ vì muốn làn da ở lòng bàn tay của

bạn gái mình trở nên mềm mại hơn, đẹp hơn mà anh ấy đã nghiên cứu ra loại mĩ phẩm

mới đấy!”

“Ây da,

sao mình không gặp được người đàn ông như thế này chứ? Được vậy, có lẽ mình đã

tiết kiệm được bao nhiêu tiền mua mĩ phẩm rồi ấy nhỉ?”

“Hừ!

Bạn trai mình còn không muốn mình sử dụng găng tay cơ. Bạn gái của anh ấy trông

như thế nào nhỉ? Đúng là khiến cho người khác phải ngưỡng mộ.”

“Bạn

gái gì chứ? Mấy người không nghe thấy anh ấy nói gì sao? Hiện tại, hai người họ

đã không còn bên nhau nữa, họ chia tay rồi.”

“Rốt

cuộc là ai bỏ ai nhỉ? Có phải anh ấy đã chủ động chia tay không? Nghe những lời

anh ấy nói thì mình thấy khả năng này không hợp lí chút nào.”

“Lẽ nào

bạn gái đã bỏ anh ấy?”

“Cô ấy

thật ngốc nghếch!”

Cô là

kẻ ngốc nghếch? Thượng đế muốn ép cô đến phát điên sao? Hàn Tú thực sự mong

muốn mình đúng là một kẻ ngốc để không phải biết đến nỗi thống khổ này.

Rốt

cuộc ông trời muốn ban ân hay đày đọa Hàn Tú khi đã đưa đến bên cô một người

bạn trai dịu dàng, biết quan tâm, có trách nhiệm để rồi đúng vào lúc tình cảm

của họ đang ở giai đoạn ngọt ngào nhất, ngài lại để sự việc bốn năm trước tái

diện, lại một lần nữa đâm dao vào trái tim cô; sau đó, nhìn thấy cô đau đớn tan

nát cõi lòng thì cho anh trở về, dịu dàng ghép lại trái tim đã vỡ thành trăm

mảnh?

Xét cho

cùng, anh có thực sự yêu cô hay không? Nếu yêu cô thì sao còn phản bội cô? Nếu

không yêu, tại sao anh lại kể chuyện của hai người trước mặt bao nhiêu người

với vẻ mặt chân thành, chung tình đến thế? Vì sao khi cô tưởng anh đã xảy ra

chuyện chẳng lành, đi khắp nơi tìm kiếm, anh không hề xuất hiện cơ chứ?

Tại

sao???

Hàn Tú

gục mặt xuống, nước mắt tuôn dài trên má. Cô phải làm gì bây giờ? Ông trời muốn

cô phải làm thế nào đây?

“Hàn

Tú, em…”. Thấy Hàn Tú ôm lấy miệng, khóc nấc lên từng tiếng, Trần Mạnh Lễ vội

rút chiếc khăn tay từ trong túi ra, đưa cho cô. “Em đừng để ý đến mấy lời nói

linh tinh của người ngoài cuộc! Họ không biết rõ nội tình nên hay kết luận võ

đoán lắm.”

“Không

sao, tôi không sao”. Hàn Tú nhận lấy chiếc khăn, lau đôi mắt ướt, không ngừng

lắc đầu.

“Có cần

anh đưa em về không? Để em về nhà một mình, anh thực sự không thấy yên tâm chút

nào.”

“Tôi

không sao đâu, không sao thật mà”. Hàn Tú lại lắc đầu, hít sâu vài hơi rồi

ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn anh, dần dần bình tĩnh lại.

“Anh

không biết giữa em và anh ta đã xảy ra chuyện gì, song anh cảm thấy gần đây, em

không được vui vẻ cho lắm. Lúc nãy, khi chúng ta ngồi uống cà phê trong

Starbucks, tuy em vẫn nói chuyện với anh nhưng hình như tâm hồn em đang phiêu

du ở chân trời nào ấy. Anh quen em chưa lâu nhưng cũng đủ để biết rằng em là

một người con gái rất kiên cường. Có điều, trong chuyện tình cảm, chúng ta

không thể cứng cỏi, mạnh mẽ mãi được, nếu đã có duyên mà không có phận thì cuối

cùng, vẫn chỉ có thể lướt qua cuộc đời nhau mà thôi. Đừng giữ quá nhiều tâm sự

trong lòng, tốt hơn hết là nói ra tất cả vì biết đâu khi nói ra rồi, khúc mắc

đó sẽ được tháo gỡ thì sao?” Trần Mạnh Lễ điềm đạm nói.

“Mạnh

Lễ, cảm ơn anh… Tôi biết mình nên làm gì rồi, cảm ơn anh nhiều lắm!”

“Cảm ơn

cái gì