Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Copy Mối Tình Đầu

Copy Mối Tình Đầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324580

Bình chọn: 10.00/10/458 lượt.

i,

chính cô ấy đã truyền cho tôi nguồn cảm hứng. Câu chuyện của tôi hơi dài, hi

vọng rằng các vị sẽ nhẫn nại nghe tôi kể tường tận. Bạn gái tôi rất tài giỏi,

cô ấy sở hữu một công ty vệ sinh khá nổi tiếng. Mặc dù là CEO nhưng cô ấy vẫn

làm những công việc bình thường của nhân viên, cho nên cô ấy thường tự gọi mình

Clean Environment Obasan…”

Lúc

Tiểu Thất nói đến đoạn này, không chỉ có những người trong trường quay bật cười

mà tất cả mọi người trong quảng trường cũng cười lớn.

Trên

màn hình, Tiểu Thất cũng mỉm cười, sau đó nói tiếp: “Mọi người đang cảm thấy

rất buồn cười đúng không? Tôi cũng thế. Quay trở lại với câu chuyện của tôi, có

một lần, tôi cùng cô ấy đến một siêu thị gia dụng mua giường, lúc đó chúng tôi

vẫn chưa là gì của nhau nhưng mọi người ở đó lại nghĩ chúng tôi là đôi vợ chồng

sắp cưới nên ra sức giới thiệu loại giường Kingsize cho chúng tôi. Lúc đó, bạn

gái tôi rất xấu hổ, ngại ngùng dắt tôi đi ra, không may bức tường của cửa hàng

đổ nhào về phía cô ấy, tôi đã lấy thân mình che cho cô ấy. Kết quả của việc anh

hùng cứu mỹ nhân là tôi bị kính đâm chảy máu vai, cô ấy đã khóc lóc rất thảm

thiết và bảo tôi đi bệnh viện. Tôi vốn rất sợ bệnh viện, mỗi lần nhìn thấy

những người mặc áo blouse trắng, tôi luôn lập tức bỏ chạy. Thế nhưng khi nhìn

thấy nước mắt của cô ấy không ngừng tuôn rơi, tôi đã đồng ý đi khám, vì tôi sợ

nhìn phụ nữ khóc, nhất là khi người khóc lại là bạn gái tôi. Cô ấy vừa rơi lệ,

tôi đã mềm lòng. Cho nên mới nói, trên thế giới này, vũ khí mạnh nhất chính là

nước mắt của phụ nữ.”

Mọi

người trong trường quay và ở quảng trường lại cười rộ lên vì cách nói chuyện

hài hước của vị phó giám đốc B&G này.

“Đó là

lần đầu tiên tôi nắm tay cô ấy. Trước đó, tôi có làm một chai thuốc cao để bôi

lên các vết thương của mình, nhưng sau khi nắm tay cô ấy, tôi đã nảy ra một ý

tưởng. Cô ấy đã lao động chân tay nhiều năm nên trên tay có rất nhiều vết chai

sần. Tôi thầm nghĩ, nếu có thứ gì đó có thể làm cho phần da chai cứng trong

lòng bàn tay bạn gái mình trở nên mềm mại, để lúc nắm tay được dễ chịu hơn thì

tốt biết bao. Cho nên, tôi đã nghiên cứu ra sản phẩm này”. Tiểu Thất cầm sản

phẩm dưỡng da mới rồi mở nắp ra, quệt một ít kem trong suốt màu xanh lá cây lên

đầu ngón tay, sau đó giơ cao cho mọi người xem: “Sản phẩm này ban đầu có màu

đen, mùi rất hôi, hôi tới mức mỗi lần ngửi thấy, bạn gái tôi đều chạy ngay vào

nhà vệ sinh nôn mửa. Cô ấy nói thứ này chẳng khác gì nước cống, vô cùng kinh

khủng, còn hỏi tôi liệu có thể thay đổi mùi của nó không, cô ấy không cần thơm

sực nức, chỉ cần không có mùi là được. Hoán Nhan đã ra

đời như thế đấy!”

Mọi

người đồng loạt “ồ” lên vì ngạc nhiên rồi xôn xao bàn tán.

Hàn Tú

không ngừng nắm chặt lấy chiếc túi xách, mím môi đứng trên quảng trường, chăm

chăm nhìn về phía màn hình lớn, thấy anh thật rạng rỡ và chững chạc trên bục

phát biểu.

Thì ra

anh điều chế ra sản phẩm mới là vì cô, thế nhưng anh luôn chôn giữ kín điều đó,

chưa bao giờ nói cho cô biết. Giây phút này, cô không nghe được những lời xung

quanh, mọi người đang cười nói những gì, chỉ thấy hình như có vật gì đó đang

tắc nghẹn trong cổ. Trong đầu Hàn Tú không ngừng hiện lên hình ảnh cô và Tiểu

Thất những ngày còn bên nhau.

“Có

điều, tôi hi vọng là trong khoảng thời gian tôi ở lại đây, cô đừng đuổi tôi đi,

cũng đừng liên lạc với người nhà cũng như những người bạn trước đây của tôi. Cô

muốn tôi kiếm tiền, được thôi, tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền. Cô muốn tôi làm bất

cứ chuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm được, cô cứ nói, tôi sẽ làm hết.”


“Hàn

Tú, cho dù cuộc đời của tôi kéo dài bao lâu, tôi cũng sẽ luôn cảm tạ cô, mãi

mãi không bao giờ quên cô.”


“Từ

trước tới nay, tôi chưa từng quên bất cứ cái gì, sau này cũng thế, tôi sẽ không

bao giờ quên em. Hàn Tú, nếu em ghét bỏ tôi thì em cứ ghét bỏ, chỉ xin em đừng

né tránh tôi hoặc sắp xếp cho tôi làm những công việc khó chịu để giày vò tôi.

Tôi không thích điều đó. Em nói đúng, chẳng sớm thì muộn, tôi cũng phải ra đi.

Bởi vậy, trong thời gian tôi còn ở đây, hãy để cho tôi có những kỉ niệm đẹp,

được không?”


“Hàn

Tú, dù có đi đến đâu, sống đến ngày nào thì trong suốt cuộc đời này, tôi vẫn

luôn cảm ơn cô, không bao giờ quên cô.”


“Yêu

một người không phải là để thỏa mãn sự cao ngạo nào hết. Hàn Tú, em nhìn anh

đi, hãy nhìn vào mắt anh! Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ muốn làm tổn

thương em. Có một vài việc bây giờ anh không thể giải thích rõ ràng với em

được. Chỉ xin em tha thứ cho lòng ích kỉ của anh, dù thế nào đi chăng nữa, xin

em hãy tin anh! Anh thực lòng muốn nấu ăn cho em cả cuộc đời này, em có hiểu

không? Hàn Tú…”


Sống

mũi đột nhiên cay xè, Hàn Tú mím chặt môi, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm

nén những giọt nước mắt long lanh đang chực trào khỏi khóe mắt. Nhưng giọng nói

dịu dàng của Tiểu Thất vẫn không ngừng văng vẳng bên tai, cô không thể chịu

đựng được nữa, mặc cho những giọt lệ tuôn dài trên má.

Đây là

lần đầu tiên cô nghe anh nói một đoạn