
ôi sẽ
tặng cho cô dùng. Chỉ là tôi sợ cô không muốn gặp tôi nên mới không xuất hiện.”
“Tại
sao từ trước đến nay, anh luôn nói dối tôi? Sao anh cứ lừa dối tôi hả? Sao lại
giả vờ bị tổn thương não bộ chứ?”
“Thứ
không đạt được luôn là thứ người ta khát khao nhất. Tình yêu và dục vọng của
đàn ông có thể phân ra được. Có được tình yêu đẹp nhưng vẫn không thể chống lại
sự mê hoặc của dục vọng. Bốn năm trước, cô không tin tôi, để tôi bị mẹ đuổi
sang Mỹ. Cô có biết nỗi cô đơn khi phải một mình ở xứ ngưới là thế nào không?
Tôi biết chuyện bốn năm trước đã là cô bị tổn thương sâu sắc, nhưng tôi cũng
đau khổ không kém cô. Tôi yêu cô thật lòng, tôi vô cùng yêu cô. Nếu không thì
tại sao trong nhưng năm sống bên Mỹ, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt mang nét Á
Đông là tôi lại nhớ đến cô? Thế nhưng mỗi lần gặp tôi, cô lại tỏ vẻ muốn chém
chết tôi ngay lập tức. Nếu không dùng cách ấy, cô nói đi, tôi phải làm sao để
cô bỏ qua chuyện cũ và tiếp nhận tôi lần nữa chứ?”. Anh nhận thấy nỗi thống khổ
vô hạn đang hiển hiện khuôn mặt Hàn Tú. Khi nói ra những lời này, trong lòng
anh cũng đau khổ không kém.
Khi anh
chất vấn Đường Trạch Tề, anh ta đã nói vậy. Tiểu Thất thật sự không hiểu tại
sao anh ta lại có thể phân rõ tình yêu và dục vọng đến thế, một mặt nói yêu Hàn
Tú, mặt khác lại phản bội cô. Nhưng dù vậy, anh nhận ra rằng tình cảm Đường
Trạch Tề dành cho cô là chân thành.
Hàn Tú
cảm thấy lồng ngực đau nhói như bị một tấm đá lớn đè lên, không thể thở nổi. Rõ
ràng Tiểu Thất đang nói dối, đôi mắt anh tố cáo rằng chủ nhân của nó đang lừa
gạt cô. Cô biết anh không phải là Đường Trạch Tề, anh chỉ không muốn nói ra
chân tướng mà thôi. Anh đã từng nói, giọng càng to thì càng chứng tỏ tâm trạng
bất an và đang muốn giấu giếm điều gì đó, anh lúc này chính là như vậy. Từ
trước đến nay, khi nói chuyện, Tiểu Thất chưa hề dùng ngữ điệu ấy cũng như cần
đến thuốc lá để che đậy nội tâm của mình.
Cô lau
nước mắt trên má: “Tiểu Thất, xin anh hãy nhìn thẳng vào mắt tôi, hãy nói với
tôi, tất cả những gì anh nói đều không phải là sự thật có được không?”
Anh
nhìn cô, bình tĩnh đáp: “Nếu cô muốn kiểm nghiệm AND thì không thành vấn đề,
tôi sẽ cùng cô đi kiểm tra ngay bây giờ.”
Cô hít
một hơi thật sâu, đôi mắt vẫn tuôn lệ, đột nhiên cười lớn: “Cảm ơn anh vì đã
cho tôi đáp án mà tôi cần. Xem ra từ giờ trở đi, tôi lại có thể ngủ ngon giấc
rồi. Sẽ không còn cảnh tối tối, vừa nhắm mắt lại là nhìn thấy ngọn lửa lớn vây
quanh anh, không cần hàng ngày nhìn căn nhà trống trải rồi tự hỏi anh đang ở
đâu, anh còn sống hay đã chết nữa. Dù những lời anh nói là thật hay giả, tôi
vẫn tin tất cả. Cảm ơn anh đã tặng tôi lọ Hoán Nhan này,
tôi nhất định sẽ dùng.”
Cảm
giác đau nhói từ đầu ngón tay nhanh chóng truyền lên não bộ khiến Tiểu Thất lập
tức lấy lại được hồn phách. Nhận ra điếu thuốc đã cháy hết, anh bèn vứt vào
trong thùng rác cách đó không xa. Anh quay lưng lại với Hàn Tú, không dám nhìn
vào đôi mắt ngập tràn nỗi bi thương của cô. Anh đắn đo một hồi lâu rồi quay
lại, nói: “Tôi tiễn cô lên nhà, muộn lắm rồi, cô về nghỉ ngơi đi!”
Hàn Tú
không nói gì, ngây ra như một con rối, mặc cho Tiểu Thất cầm tay kéo vào thang
máy. Đến trước cửa nhà, anh bỏ tay cô ra, vuốt mái tóc cô rồi nói: “Ngày mai,
tôi còn có chút việc nên tôi về đây. Hàn Tú, tạm biệt nhé!”
Cô
không trả lời anh.
Tiểu
Thất hít một hơi thật sâu rồi quay người bước đi.
Hàn Tú
mím chặt môi, nhìn theo bóng dáng anh tiến dần về phía thang máy. “Tinh” một
tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra. Mắt đăm đăm nhìn anh sắp sửa bước vào thang
máy, cuối cùng không kìm nén được, cô chạy thẳng tới đó, vòng tay ôm lưng anh:
“Sao anh lại lừa dối em? Anh không phải là Đường Trạch Tề, không phải anh ta,
không phải anh ta, không phải anh ta…”
Tiểu
Thất mỉm cười, đặt tay lên bàn tay đang ôm chặt lấy người mình, có lẽ đây là
lần cuối cùng cô ôm anh. Thời hạn một tháng Cổ tiên sinh cho anh sẽ kết thúc.
Có thế sau này anh không bao giờ được nhìn thấy cô nữa.
“Hàn
Tú, em không cần biết anh là ai, chỉ cần em hiểu rằng anh yêu em là được”. Một
dòng lệ lăn ra từ khóe mắt anh.
“Em rút
lại tất cả những lời đã nói trước đây, hãy quay về bên em! Anh có phải là Đường
Trạch Tề hay không, em cũng chẳng quan tâm làm gì nữa. Em chỉ cần có anh ở bên
thôi…”. Cô vừa nói vừa nấc.
“Anh vẫn
còn việc quan trọng phải làm. Hàn Tú, tạm biệt em!”. Anh nắm chặt lấy bàn tay
cô, ngậm ngùi một lát rồi gỡ đôi tay đang ôm anh ra, chẳng hề quay đầu lại,
bước nhanh vào thang máy.
Nhìn
cửa thang máy từ từ đóng lại, Hàn Tú bịt chặt miệng, ngồi phịch xuống đất, gập
người khóc nức nở…
Ánh
bình minh len lỏi qua khe hở của tấm rèm cửa, chiếu lên mặt sàn, tạo nên những
vệt sáng lung linh.
Hàn Tú
nằm bất động trên giường như đã chết. Mãi cho tới khi tiếng chuông cửa vang lên
từng hồi thúc giục, người đang ngủ mới rời khỏi cơn mơ để lê bước chân ra mở
cửa. Hé cửa, cô nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mặc đồng phục của
nhân viên chuyển phát nhanh. Cô thều thào hỏi chẳng