
hế, bình tĩnh nói: “Chính là anh ấy.
Bây giờ, Tiểu Thất là phó giám đốc bộ phận nghiên cứu, khai thác dòng sản phẩm
mới bên B&G. Anh ấy có ngoại hình như thế, trở thành đại diện hình ảnh cho
B&G, quảng cáo trên các báo, tạp chí, điều này không có gì là kì lạ cả.”
“Cách
ăn mặc này là Tiểu Thất như lột xác thành một người khác, thật khiến người ta
phải ngưỡng mộ”. Tiểu Hứa nói.
Đây mới
đúng là phong cách thời trang của Đường Trạch Tề. Hơn hai tháng ở bên cô, anh
luôn ăn mặc hết sức đơn giản, tùy tiện. Thực ra, cô vẫn thích anh mặc như trước
hơn, nhìn anh lúc đó trông ngốc nghếch, khờ khạo, hồn hậu chứ không giống như
hình anh trên tạp chí, đúng là sức hút vạn người mê.
Cô đặt
tay lên trang bìa, miết miết khuôn mặt anh, chợt nhớ đến một đoạn thơ:
Cắt
không đứt
Gỡ
không loạn
Mối
sầu ly biệt
Lại
mang mùi vị khác nữa
Trong
tâm can
Cô có
nên đi tìm anh để hỏi rõ mọi chuyện hay không? Có lẽ sau khi biết ngọn ngành
tất cả, cô mới không phải giày vò bản thân như hiện nay nữa.
Đột
nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của cô.
Tiểu
Hứa bèn xin phép ra ngoài, Hàn Tú gật đầu rồi nhấc điện thoại lên nghe, trong
đầu vẫn nghĩ về cuốn tạp chí: “A lô, xin hỏi vị nào thế?”
“Em
đang không tập trung lắm thì phải”. Là Trần Mạnh Lễ.
“Là anh
sao?”
“Xem ra
anh không để ý đến em một thời gian là em đã gần như quên anh mất rồi”. Trần
Mạnh Lễ cười nhẹ.
Cô bật
cười: “Tốt hơn hết là anh cũng đừng để ý tôi theo kiểu đó nữa, cách thức để ý
của anh còn đáng sợ hơn cả loài muỗi độc chuyên hút máu người.”
“Em
khen quá lời rồi!”. Trần Mạnh Lễ vừa cười vừa nói.
“Anh
tìm tôi có việc gì thế?”
“Hôm
nay, anh gọi điện đến là muốn mời em đi dùng bữa.”
“Hả?
Lại mời tôi đi ăn? Sao tự nhiên lại mời ăn cơm thế?”
“Là để
cảm ơn về việc em đã giúp anh giới thiệu bản vẽ. Anh vừa nhận được điện thoại
của bên đó, họ đã quyết định mua bản quyền và sản xuất hàng loạt những con búp
bê đầu to theo mẫu thiết kế của anh.”
“Thành
công rồi sao?”. Hàn Tú chống tay lên đầu, bật cười.
“Đúng
thế, đã thành công rồi!”
“Chúc mừng
anh nhé! Anh không cần cảm ơn tôi đâu, thực ra, tôi chỉ nói vài câu rồi đưa bản
thiết kế cho người ta thôi, tất cả đều là công sức của anh.”
“Dù thế
nào đi nữa, anh vẫn phải cám ơn em. Xin em đừng từ chối thành ý của anh, nhờ en
mà anh đã thực hiện được giấc mơ thuở niên thiếu của mình, cho nên bữa cơm này
em chạy không thoát đâu!”
“Xem ra
nếu tôi còn từ chối nữa thì thật quá nhẫn tâm với anh.”
“Cứ
quyết định vậy nhé, anh đi đặt chỗ đây!”
“Được.”
(2)
Lần
này, Trần Mạnh Lễ mời Hàn Tú đến một quán đồ nướng của Nhật. Trần Mạnh Lễ rất
vui vẻ, cứ cảm ơn cô mãi về chuyện bản vẽ rồi nói là khi nào loại búp bê đầu to
đó được sản xuất hàng loạt thì nhất định sẽ tặng cô con đầu tiên. Hàn Tú chỉ
mỉm cười rồi cắm cúi ăn thịt nướng.
Ăn
xong, Trần Mạnh Lễ nửa đùa nửa thật bảo dạ dày anh hơi khó chịu nên đề nghị
cùng đi dạo. Hàn Tú không từ chối vì cô chưa muốn về nhà. Cô sợ mình lại phải
đối mặt với cảnh cũ người xưa.
Đi dạo
một lúc, Hàn Tú mới Trần Mạnh Lễ vào quán Starbucks uống cà phê. Cô gọi một ly
cà phê Latte còn anh gọi một ly cà phê kiểu Mỹ.
Trong
các loại cà phê, Hàn Tú thích nhất là Latte vì cảm thấy nó rất giống mùi vị
tình yêu. Ban đầu sữa và cà phê còn tách bạch, sau cùng thi hòa quyện vào nhau
khó lòng mà phân biệt được, trong đắng có ngọt, quyến luyến không rời. Cô khẽ
quấy ly cà phê rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm, cảm thấy vị ngọt của sữa, nhấp
them ngụm nữa thì nhận ra vị đắng của cà phê.
Hàn Tú
đặt ly cà phê xuống, ánh mắt trở nên mơ màng. Đến lúc này, cô mới hiểu tại sao
mình lại thích uống cà phê Latte đến vậy.
Cảm
giác ngọt ngào, được yêu thương, được bao bọc chính là hương vị của tình yêu
thuở ban đầu, giống như vị ngọt của sữa. Đến khi sa vào lưới tình rồi, những
đau khổ cũng theo đó mà tới, cũng giống như vị đắng của cà phê vậy. Khi chúng
đã hòa quyện vào nhau, làm sao có thể phân biệt rõ ràng đâu là sữa, đâu là cà
phê chứ? Tình yêu cũng vậy, yêu nhiều hơn hay hận nhiều hơn, ai ước lượng nổi?
Vị đắng
trong miệng khiến Hàn Tú hiểu rằng yêu là đau khổ còn không yêu lại là một nỗi
giày vò.
“Này,
sao em lại ngây người ra thế?”. Trần Mạnh Lễ gõ nhẹ lên bàn.
“Không
có gì”. Cô bừng tỉnh, lại nhấc ly cà phê lên, uống một hơi hết quá nửa rồi cau
mày, lẩm bẩm: “Càng ngày càng thấy vị của cà phê quá nhạt, không đủ đắng.”
Trần
Mạnh Lễ ngây người trước cách uống cà phê của Hàn Tú, nhìn khuôn mặt cô ngập
tràn ưu tư, muộn phiền, anh có cảm giác cô đang giấu một tâm sự nào đó trong
lòng.
“Em
không sao chứ?”.Anh đã nghe qua về việc cô yêu rồi chia tay với anh chàng nhân
viên dọn dẹp lần trước tới công ty EC.
“Có
chuyện gì chứ? Tôi đang rất ổn”. Hàn Tú cố tỏ ra bình thường, nhìn di động rồi
nói: “Cũng khá muộn rồi, tôi phải về nghỉ ngơi, ngày mai ở công ty còn có chút
việc.”
“Ừ, để
anh đưa em về nhà!”
“Anh
quên là tôi cũng lái xe tới đây sao?”
Thanh
toán xong, hai người bư