
“Cô
không cần cảm ơn tôi, nếu không có cô, có lẽ tôi đã chết rồi. Mà nếu còn sống
thì tôi cũng chẳng biết nên đi đâu về đâu…”
“Hàn
Tú, nếu có một ngày, tôi ra đi mãi mãi, liệu em có nhớ đến tôi không?”
“Đúng
thế, sao em phải nhớ tôi chứ? Trên thế giới này, có lẽ chỉ có hai người nhớ đến
tôi, một người muốn tôi sống, một kẻ muốn tôi chết. Ha ha…”
“Hàn
Tú, anh đã từng nói với em rằng đừng đuổi anh đi, khi nào đến lúc, anh sẽ tự
khắc rời khỏi đây. Đáng lẽ anh đã đi ngay lúc thấy xác con mèo đó, nhưng nguyên
nhân khiến anh vẫn chần chừ mãi ở đây là vì anh sợ rằng một khi đã rời khỏi
chốn này, anh sẽ chẳng bao giờ có cơ hội quay về bên em nữa. Em biết không, anh
và Tiểu Cửu, hai người bọn anh thực sự không có chỗ nào để dung thân cả.”
“Hàn
Tú, xin em hãy nhớ, anh tên là 074! Em hiểu là “cô chết đi” hay là 074 cũng
được, chỉ cần em biết rằng anh chưa bao giờ lừa dối em.”
Vì sao
lúc nào, anh cũng tự xưng mình là 074? Hơn nữa còn bắt cô gọi anh là Tiểu Thất
chứ không phải Tiểu Tề, cái tên “Đường Trạch Tề” khiến anh có cảm giác cô đang
gọi người khác. Ba con số đó rốt cuộc có ý nghĩa gì? Tại sao anh luôn nói rằng
đến một ngày nào đó, anh sẽ phải ra đi? Hay anh đã chết rồi? Ai muốn anh phải
chết?
Tính
cách của anh hoàn toàn khác xa so với Đường Trạch Tề của bốn năm trước, cũng
chẳng giống chút nào với “anh” mà cô đã gặp ở Kim Bích Huy Hoàng. Từ trước đến
nay, cô luôn cho rằng đầu óc anh bị tổn thương, nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, cô
thấy mọi chuyện không hẳn là vậy. Từ sâu thẳm trái tim, có một tiếng nói thường
xuyên mách bảo cô rằng Tiểu Thất là một người khác…
Những
suy đoán đó khiến đầu óc Hàn Tú căng thẳng vô cùng, phải uống thuốc an thần mới
có thể ngủ được. Thậm chí có lúc tinh thần hoảng loạn, cô còn nghĩ: phải chăng
ngày xưa, cô giáo Đỗ đã sinh đôi, một trong hai đứa trẻ bị thất lạc, lớn lên
mới quay trở về, sau đó, cô bất hạnh nhận nhầm người? Hay Đường Trạch Tề là kẻ
đa nhân cách, tâm thần phân liệt?
Khi Hàn
Tú đem mối nghi hoặc đó đến hỏi bố mẹ, ông bà Hàn lập tức phủ nhận khả năng này
vì năm xưa, khi cô giáo Đỗ sinh Đường Trạch Tề, họ cũng có mặt. Bố mẹ khẳng
định rằng cô giáo Đỗ chỉ sinh duy nhất một cậu con trai là Đường Trạch Tề thôi.
Cô lại
một lần nữa bị đẩy ra giữa đại dương, mất hết mọi phương hướng.
Khoảng
hơn một tuần nay, khi đến công ty, về nhà hoặc đi ngang qua những bãi đỗ xe
vắng vẻ, Hàn Tú luôn cảm thấy hình như có ai đó đang đi theo mình. Cô quay đầu
lại nhưng chỉ thấy một hàng ô tô xếp dài, ở phía xa là chú bảo vệ đang nói
chuyện cùng người nào đó. Xa hơn nữa có một chiếc ô tô màu đen đỗ trên đường,
trong xe có một người mà cô không nhìn rõ mặt, Hàn Tú đoán là đang chờ đợi ai
đó. Mỗi lần về nhà, cô luôn cảm thấy như có ai đó bảo vệ, bao bọc cô từ xa vậy.
Cô không kiềm chế được mà nhìn ngó xung quanh, nhưng trong tầm nhìn chỗ nào
cũng chỉ thấy xe cộ hoặc cây cối. Đôi mắt ngập tràn hi vọng bỗng tối sầm lại.
Hàn Tú
bước vào thang máy, khi cửa thang máy đóng lại, từ từ đi lên, cảm giác đó mới
từ từ biến mất cùng không gian kín mít.
Lúc cô
và Sam Sam ở cùng nhau, cô hay kéo tay Sam Sam, hỏi: “Sam Sam, hãy nói cho mình
biết, có phải hai tháng qua, mình đã ngủ mơ phải không? Cậu nói xem, anh ấy có
thực sự tồn tại hay không?”
Sam Sam
luôn nhìn cô với vẻ mặt thương xót, khẽ bảo: “Hàn Tú, tất cả đều là sự thật,
không phải do cậu tưởng tượng ra đâu. Bây giờ, điều mà cậu cần nhất là phải
nghỉ ngơi thật tử tế. Cậu đừng nghĩ nhiều, cũng đừng giày vò bản thân nữa được
không?”
Hàn Tú
vẫn biết thế, nhưng dù nhắm mắt lại hay mở mắt ra, trong đầu cô luôn hiện lên
hình ảnh một ngọn lửa lớn, còn lờ mờ nhìn thấy Tiểu Thất đang bị ngọn lửa đó
thiêu đốt.
Cô đang
bắt đầu nghi ngờ, phải chăng chính cô mới là người đầu óc không bình thường nên
mới tưởng tượng ra tất cả mọi thứ trong hai tháng qua?
Cô phải
làm thế nào để không yêu anh nữa? Rốt cuộc phải làm thế nào thì mới quên được
anh? Phải làm thế nào để tìm lại được trái tim đã mất?
Hàn Tú
nhắm mắt lại, không ngừng vuốt mặt cho trấn tĩnh, để đầu óc giữ được tỉnh táo
trong mớ bòng bong chưa tìm ra đầu mối.
Đúng
lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời
vào!”
“Hàn
tổng!”. Tiểu Hứa bước vào, tay cầm một cuốn tạp chí, vẻ mặt có chút hoang mang.
“Có
chuyện gì thế?”
Tiểu
Hứa đưa cuốn tạp chí cho Hàn Tú, chỉ vào trang bìa và nói: “Hàn tổng, người đàn
ông này rất giống Tiểu Thất.”
Nghe
thấy thế, Hàn Tú lập tức nhìn vào ảnh bìa. Trên đó đăng hình một người mẫu nam
tuấn tú mặc bộ âu phục đen, đầu hơi cúi xuống, tay phải chạm vào chiếc mũ trên
đầu, ánh mắt nhìn thẳng, trông cực kì cuốn hút, khóe miệng nhoẻn lên, cười mà
như không cười, vừa khiến người ta có cảm giác bị anh chế giễu lại vừa không
cưỡng nổi sự mê hoặc đó.
Cái gì
mà “giống Tiểu Thất” chứ, rõ ràng là anh mà!
Anh
biến mất bao ngày nay, hóa ra vẫn đang làm ở B&G.
Bàn tay
cầm cuốn tạp chí không ngừng run run, Hàn Tú cố gắng che giấu tiếng thở phào.
Cô đặt cuốn tạp chí xuống, ngồi tựa vào g