XtGem Forum catalog
Công Chúa Cầu Thân

Công Chúa Cầu Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325762

Bình chọn: 7.5.00/10/576 lượt.

tôi ngơ ngác, mím môi cười: "Hóa trang mà,

không chỉ ở trên mặt."

Tôi vừa

nghe đã thấy hứng thú, có khi nào gặp cao thủ? Quay ra nói: "Xin nghe chị

dạy bảo."

"Chị?

Ngươi có biết ta bao nhiêu tuổi không mà dám gọi tỉ tỉ?" cô này nói giọng

khó chịu nhưng trong ánh mắt lại lẫn sự vui mừng. Tôi thầm nghĩ, bà đây chẳng

lẽ không hiểu tâm lý của ngươi? Phụ nữ mà, ai chẳng muốn mình mãi trẻ như khi

mười tám? Rõ ràng nhìn mặt là bốn mươi tuổi nhưng khi nói thì phải giảm đi một

nửa, thế này người nghe mới hài lòng.

"Chị

chắc khoảng hơn hai mươi tuổi?" tôi hỏi, mặt ra vẻ ngây thơ. Tuy nhiên

đang đóng giả bà già mà mặt có biểu hiện này thì nhìn cũng hơi buồn cười.

Quả

nhiên chị ta cười sung sướng: "Ngươi đúng là biết ăn nói."

"Đây

không phải biết ăn nói mà là thành thật, bụng nghĩ gì miệng nói vậy, chị đừng

trách em nhé. Mà sao chị nhìn ra em hóa trang?". Tôi mở miệng ra là gọi

chị ngọt xớt. Hí hí, ra ngoài sống, miệng ngọt một tí cũng chẳng hại gì.

"Vì

ngươi hiểu chuyện làm chị như ta đành nói cho ngươi biết. Phần hóa trang trên

người ngươi gọi là chấp nhận được nhưng đôi tay lại tiết lộ tuổi thật của

ngươi."

Tôi cúi

đầu nhìn, Phúc Vinh đúng là tầng lớp cao cấp, mặt không xinh nhưng tay thì

trắng mịn như hành non. Bà chỉ chú ý trát phấn vào mặt mà quên béng mất tay.

Tôi

đang hối hận thì có tiếng thét từ bàn bên kia, quay sang nhìn đúng là mấy tên

côn đồ lúc nãy cướp bàn. Không biết làm sao mà tên nào tên nấy ra sức gãi như

thể bị ghẻ.

"Ngứa

chết ta rồi! Thiết Ngưu, mau gãi lưng cho ta!" tên cầm đầu nói.

Tên

Thiệt Ngưu cũng đang bận gãi tay mình, "Đại ca, em cũng bị ngứa. Ngứa chết

mất!"

Mấy tên

đó ngứa đến mức ngồi cũng không yên, chỉ lúc sau mặt, cổ đều đầy vết trầy xước,

có tên không chịu được lấy tay tát mạnh vào mặt.

Mọi

người xung quanh đều kinh ngạc, vội vã tránh đi, đứng ra xa nhìn.

Tôi

tròn mắt nhìn đám người này rồi lại nhìn sang người ngồi cạnh mình. Cô ta nét

mặt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Tôi không nói được câu nào,

chỉ biết trố mắt nhìn. Cuối cùng hôm nay cũng gặp được cao nhân!

Cô ta

khẽ cười với tôi: "Cô bé không phải ngạc nhiên thế. Phụ nữ mà! Trời sinh

sức lực đã yếu hơn đàn ông thì phải biết dùng chút thủ đoạn đúng không?"

"Đúng

đúng." Tôi vội gật đầu. Thật không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá con

người! Nhìn có vẻ yếu ớt mà ra tay lợi hại thế này. Tôi nhìn cô ta suốt mà

không phát hiện được cô ta hạ độc khi nào. Chẳng lẽ lúc lấy ông tay áo phẩy mặt

bàn?

"Chị

ơi," tôi nói giọng cầu khẩn, "Em biết lần đầu gặp mặt mà nói thế này

không hay lắm nhưng người như tiên giáng trần như chị chỉ gặp mà không thể cầu.

Lần này mà không nắm lấy cơ hội thì sợ rằng cả đời em sẽ hối hận. Cho nên em

nói ra, xin chị chấp nhận."

Cô ta

nhìn tôi không hiểu tôi sao tự dưng lại nói những lời này.

"Chị

ơi, xin chị nhận em làm đồ đệ."

Cô nghe

tôi nói xong sững người rồi cười ra tiếng: "Tiểu nha đầu ngươi đáng yêu

thật. Sao đột nhiên lại có yêu cầu này?"

Tôi cúi

gầm mặt khẽ đáp: "Không giấu gì chị, em như thế này đi ra ngoài vì sợ

người nhà tìm thấy. Em từ nhỏ không cha, sống cùng anh trai và chị dâu. Mấy

ngày trước anh trai tham tiền của người ta định đem gả em cho lão già năm mươi

tuổi. Em không đồng ý thế là bị bọn họ đánh đập." Tôi nói mà nước mắt rơi

như mưa. Từng giọt nmắt lăn qua má rơi xuống bàn đã thành màu đục đục như sữa.

Haiz! Trót trát nhiều phấn trắng quá!

Hoàng

đế anh trai, xin lỗi, tạm thời đành phải nói xấu người vậy. Dù sao tôi cũng

không bốc phét toàn bộ, hoàng đế Ngõa Lặc thật ra cũng ngoài năm mươi rồi còn

gì.

"Em

không có cách nào khác đành chạy trốn khỏi nhà. Nhưng trên đường trốn chạy cũng

không tránh khỏi bị ức hiếp. Khi nãy nhìn thấy bản lĩnh của chị em không có gì

khâm phục hơn. Chị ơi, xin chị nhận em làm đồ đệ."

Nghe

tôi nói xong, cô ta nhìn một lúc rồi lắc đầu nói: "Nha đầu, ngươi diễn

kịch cũng không tồi nhưng hơi sớm để qua được mắt ta. Đồ đệ như ngươi ta không

nhận."

Tôi trố

mắt nhìn, mất công toi diễn kịch à? Lòng bực bội mà không dám biểu hiện ra mặt,

chỉ sợ mình lại bị hạ độc. Cô ta đã không nhận làm đồ đệ thì chẳng để ý đến nữa

sẽ tốt hơn.

Thấy

tôi không nói gì cô ta cười: "Tuy ta không thể nhận ngươi làm đồ đệ nhưng

tính cách của ngươi rất hợp ý ta. Dù sao đi một mình cũng buồn, ngươi có thể

lên đường cùng ta."

Đi với

cô? Chúa ơi! Thế thì phải đội sương gió chạy khắp nơi á? Rồi không biết khi nào

cô ta chán ghét mình lại bổ sung cho mình ít nguyên tố vi lượng, chịu sao nổi?

Tuy nghĩ vậy nhưng tôi vẫn nói: "Thế này tốt quá. Có chị làm bạn là em yên

tâm."

Bà ngày

mai sẽ đi từ sáng sớm, ngươi nói về bắc bà sẽ đi về nam, ngươi nói về nam bà sẽ

đổi lên bắc, tóm lại nhất quyết không đi cùng đường với ngươi. Ngươi thích tìm

ai thì đi mà tìm, có điều bà rất có hứng thú với chỗ độc dược trên người ngươi.

Chẹp! Không biết có lừa được một ít không?

Tình hình

là rất tình hình, Đặt WARNING chiu ch

Một

lúc sau, mấy tên kia được đưa đến lang trung rồi quán mới trở lại không khí yên