
c để cái gối. Cái tên phá gia chi tử
này, chẳng biết xót của.
Cái gối
ném không hề nhẹ nhưng người đó không có không dám phản ứng gì, chỉ quỳ một chỗ
như tượng mặc cho máu chảy ròng ròng.
Yên
lặng một lúc lại nghe thấy Thừa Đức hỏi: "Còn thấy bao đồ bằng da màu xanh
trong phòng không?"
"Có,
vất ở góc giường. Giầy và quần áo của công chúa đều còn nguyên."
"Xem
ra bị bọn họ bắt đi rồi. Nếu như cô ta tự chạy trốn nhất định không đểỗ vàng
đấy." Thừa Đức nói. Tôi đắc ý, may mà bà nghĩ ra sớm, không mang theo cái
túi đồ. Thừa Đức ơi là Thừa Đức, anh hơi bị xem thường tôi đấy!
"Xem
ra chúng ra trúng kế rồi. Mục tiêu của chúng là công chúa chứ không phải chủ
nhân." Phụng Thiện nói.
Thừa
Đức chỉ "Ừ" một tiếng, "Nếu do đại ca làm thì chắc sẽ vội về
Phồn Đô, còn do người Chu làm sẽ đi về nam. Phái người làm hai nhóm, một nhóm
theo hướng Phồn Đô, nhóm còn lại hướng về Chu QUốc.", Thừa Đức trầm ngâm
nói.
"Nô
tài tuân lệnh." thị vệ vội vàng chạy ra ngoài.
"Quay
lại", người tên Phụng Thiện quát. "Phái thêm hai đội nữa theo hướng
tây, đông truy tìm. Không được kinh động người khác, chỉ nói là trong nhà có
nha hoàn lấy trộm đồ của phu nhân rồi bỏ trốn."
Tôi
không giấu vui mừng may mà mình không chạy ra ngoài. Bọn người này đúng là
thiếu đức, bốn hướng đều phái người đi tìm thế này thì chạy sao nổi.
Phòng
lại không một động tĩnh, nhìn đôi giày của Thừa Đức trước mặt mà tôi đến thở
cũng không dám thở mạnh. Sàn nhà lạnh mà người lại ướt đẫm mồ hôi.
"Bên
công chúa thì làm thế nào? Nếu chúng ta chậm trễ sợ cả bên Phồn Đô
cũng..." Phụng Thiện hỏi.
Thừa
Đức ngừng một lúc mới đáp: "Phong tỏa tin tức. Giám sát thị nữ thân tín
của cô ta, không cho phép bất kì ai tiếp cận. Ngày mai vẫn lên đường như bình
thường."
Phụng
Thiện lui đi, chỉ còn lại Thừa Đức đang ngồi trên giường và tôi nằm dưới gầm.
Không nghe thấy tiếng anh ta cởi quần áo, chắc là để nguyên mà nằm. Tôi bò trên
nền nhà lạnh ngắt mà thèm thuồng chăn ấm đệm êm. "Sơn trại nghỉ mát"!
Chắc chắn có một ngày bà sẽ đòi lại tất cả! Tuy nói vậy nhưng tôi biết lần này
mà không thành công sợ rằng sẽ phải chịu hình phạt gì nữa, mà cho dù có thành
công thì cuộc đời này cũng chẳng có cơ hội để báo th
Thừa
Đức nằm trên giường quay qua quay lại liên tục, xem ra không ngủ được. Còn tôi
nằm phía dưới không dám động đậy, người tê liệt. Thế vẫn còn đỡ, lo nhất là mắt
ngày càng díp lại. Tuyệt đối không được ngủ. Lúc này rồi nhỡ ngủ quên rồi ngáy
thì có phải là lạy ông tôi ở bụi này? Cố hết sức tỉnh táo, tôi không dám thở
mạnh vì sợ người luyện võ tai mắt thính hơn người thường.
Ánh nến
dần mờ đi bên ngoài thì mờ mờ sáng. Có người vào phục vụ Thừa Đức rồi thấy đôi
giày đen ấy đi khỏi cửa. Bọn người hầu vào dọn dẹp các thứ trong phòng, may
không có ai chăm chỉ đến mức đi quét gầm giường.
Thừa
Đức đi ra xong, bên ngoài sau một lúc im lặng dần huyên náo. Tiếng người, tiếng
xe, thêm cả tiếng lừa, ngựa hòa vào nhau. Lại thêm một lúc nữa, tất cả những
tiếng động đấy biến mất, để lại một không gian yên tĩnh đến mức khiến tôi có
phần không kịp thích ứng. Tôi vẫn nằm dưới gầm giường, không, nói một cách
chính xác là cứng đơ người, tứ chi có vẻ như của người khác chứ không thuộc về
tôi nữa. Cho đến trưa, mới có người vào dọn dẹp. Nhìn giày là biết chắc là tiểu
nhị của quán trọ. Tôi vẫn không dám động đậy cho đến khi tiểu nhị ra ngoài rồi
mới mò ra.
Nguồn :
Vnthuquan
By :
Hayngungay
Nhìn
lại mình: chân không giày, trên người chỉ có một cái áo xanh nhạt tối qua lấy
của Tố nhi mặc tạm, trong yếm có một ít vàng, thêm con dao nhỏ trong tay ngoài
ra không còn cái gì khác.
Tôi
biết làm sao? Chẳng lẽ cứ thế này đi ra để dọa trưởng quầy và tiểu nhị?
T lấy
dao rạch hai miếng vỏ chăn, quấn vào chân rồi dò dẫm xuống cầu thang. May mà
quán này tôi qua bị bọn Thừa Đức bao quán, bây giờ vẫn sớm chưa có khách mới
đến. Tôi đi đến tiền đường, một người có vẻ giống trưởng quầy đang đứng sau
quầy dùng bàn tính tính tiền còn tiểu nhị thì mải miết lau bàn ghế. Tôi đi lùi
về phía cửa ra vào, đến lúc gần đi ra thì trưởng quầy nghe thấy động tĩnh ngẩng
đầu lên làm tôi vội vàng đứng lại, cố làm ra vẻ mình mới bước từ ngoài vào,
hỏi: "Trưởng quầy, còn phòng không?"
Trưởng
quầy sững người, nhưng rồi tưởng tôi là khách mới từ ngoài vào lại vội vàng
tươi cười bước từ trong quầy ra. "Có, có phòng thượng hạng. Không biết cô
nương muốn phòng thế nào?" Nhưng ông ta nhìn thấy tôi chân trần lại sững
người ngạc nhiên. Phải biết rằng ở Chu quốc chân của con gái còn quan trọng hơn
cả ngực, tuyệt đối không thể cho người khác nhìn thấy. Tôi tuy không để lộ chân
nhưng lại không mang giày, trong con mắt người bình thường thế cũng đã kỳ dị
lắm rồi.
Tôi
cười với ông ta, giải thích: "Trên đường không cẩn thận giẫm vào vật lạ
chỉ còn cách vất giày đi. Xin nhờ trường quẩy cho tiểu nhị đi một chuyến mua
giúp tôi đôi giày mới.", nói rồi lôi một ít vàng đưa ra.
Trưởng
quầy vừa nhìn thấy vàng lập tức thay đổi thái độ, cười đon đả: "Đương
nhiên, đương nh