Insane
Công Chúa Cầu Thân

Công Chúa Cầu Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325625

Bình chọn: 9.5.00/10/562 lượt.

iên. Hay quý khách lên phòng ngồi chờ? Tôi sai tiểu nhị đi mua

ngay."

Tôi gật

đầu, "Mua thêm cho tôi một bộ quần áo của bà già, thêm một túi đi đường và

một con lừa nữa."

"Cái

này..." trưởng quầy lộ vẻ khó khăn, nhìn xuống chỗ vàng lá trên tay. Tôi

cười hiểu ý ông ta, xem ra chỗ tiền này không đủ, liền lấy thêm vàng, cười:

"Chỗ này có đủ không?"

"Đủ

rồi, đủ rồi." Trưởng quầy vội vàng cười, rồi quay người sai bảo tiểu nhị:

"Cẩu tử, còn không mau đi, theo như cô nương dặn dò mua mỗi thứ một phần

quay về. Lừa thì sau nhà có một con vừa hay cho cô nương dùng."

"Biết

rồi.", tiểu nhị đáp, quay ra chờ trưởng quầy đưa tiền.

"Ngươi

cứ đi mua, quay về ta tính tiền sau." Trưởng quầy mắng rồi quay ra dẫn tôi

về phòng.

Tôi

buồn cười, được đấy, xem ra là đồ hám của, sợ tiểu nhị ăn bớt tiền nhất quyết

tự mình đi thanh toán. Tôi chỉ cười cười rồi không thèm để ý nữa.

"Đúng

rồi, ông mua giúp tôi ít đồ nữa." tôi gọi trưởng quầy đến gần, ghé vào tai

ông ta nói thầm. Sắc mặt của ông ta từ tươi cười chuyển sang kinh ngạc và cuối

cùng là vẻ gian manh "Tôi đã hiểu", gật đầu đáp ứng.

Ăn trưa

xong tôi bắt đầu chuẩn bị. Đồ đạc đều mua xong: quần áo thô kệch của bà già,

khăn trùm đầu lại còn một miếng vải thô để bọc đồ đạc.

Được

đấy! Tôi đưa cho ông ta cả đống tiền mà mua về được mấy thứ này. Haiz! Thời

khắc bất thường, không thèm tính toán nữa.

Tôi bắt

đầu hóa trang cho mình: búi hết tóc lên, buộc khăn lên đầu rồi cài mấy bông hoa

lòe loẹt to tướng lên. Tôi vẽ lông mày vừa to vừa đậm, trát một lớp phấn trắng

dày cộp, rồi má hồng, rồi chấm cả nốt ruồi to nơi mép nữa. Trong gương chỉ còn

hình ảnh một bà già lòe loẹt đỏm dáng, đến tôi nhìn còn thấy buồn nôn.

Người

khác không phải đều gái giả trai sao? Tục! Quá tục! Hơn nữa rõ ràng là con gái,

chỉ cần mắt không lé sao không nhận ra được? Tôi cứ đóng giả thành bà già, một

bà già thô tục không gì thô tục hơn đấy. Ha ha! Thừa Đức, anh bốn phương tám

hướng đều phái người truy tìm tôi đã thế tôi không thèm chạy, cứ đi theo sau

xem anh có đoán được không.

Tôi đắc

ý nhìn vào gương cười, chỉ thấy trên bàn ngay lập tức có một đống phấn trắng

rơi lả tả. Không được cười nữa, mà cũng không được cho tay lên nếu không cái

lớp phấn trát trên mặt này rơi hết mất. Tôi lại cất mấy lọ thuốc trưởng quầy

mua hộ vào áo: xuân dược, thuốc sổ, thuốc mê... đủ các loại thuốc không thể

thiếu khi hành tẩu giang hồ, tìm thù, bao giai. Ha ha! Giang hồ! Giai ngon! Bà

mày đến đây!

Tôi ra

đến tiền đường vừa kịp nhìn thấy tiểu nhị cầm ấm trà đi đến, liền cười, nháy

mắt với anh ta mấy cái. Tiểu nhị mặt không biểu cảm, cứ thế đ. Quái lạ, sao

không có tí phản ứng gì? Xấu hay đẹp cũng phải biểu hện ra chứ? Cho dù hét một

tiếng "quỷ" cũng được mà. Tôi khó chịu quay đầu đi thì tiểu nhị lúc

này mới rùng mình một cái làm nước trong ấm trà sánh ra không ít.

Đến

quầy thanh toán, trưởng quầy vẫn đang kiểm hóa đơn. Tôi đập vào mặt quầy, ông

ta mới ngẩng mặt lên nhìn. Đúng là trưởng quầy có con mắt tinh đời! Ông ta nhìn

tôi xong chỉ sững người rồi ngay tiếp tươi cười: "Cô nương, phấn không đủ

dùng sao? Hay cô cứ về phòng ngồi chờ tôi cho người đi mua thêm."

"Không

cần. Tôi có việc phải đi gấp. Ông dắt lừa đến cho tôi là được." tôi nói.

"Được."

trưởng quầy ngay lập tức đáp rồi quay vào trong hét: "Cẩu tử, Cẩu tử, đi

cùng cô nương vào trong dắt lừa."

Gọi một

lúc mà không nghe thấy tiếng thưa, trưởng quầy thắc mắc: "Quái lạ? Tên

tiểu tử này vừa đi qua xong mà giờ chạy đi đâu rồi?" Nói rồi đi ra khỏi

quầy thanh toán, "Để tôi dẫn cô nương đi."

Đi cùng

trưởng quầy ra hậu viện, tôi nhìn thấy trong chuồng ngựa "thần lừa"

ngày đi một trăm, đêm đi tám mươi. Cái con lừa này, lông rụng gần hết còn

"thần lừa" cái gì. Không chỉ lông, "thần lừa" đến đuôi cũng

không còn nữa.

"Cô

nương đừng coi thường tướng mạo của nó. Thực ra con lừa này rất thuần, tuyệt

đối không biết đá hậu." Trưởng quầy cười gian manh, kéo con lừa lại gần,

phủ lên lưng nó một miếng vải hoa xanh rồi lại lôi ở đâu ra cái ghế nhỏ,

"Tôi đỡ cô nương lên?"

Con lừa

này đá hậu? Không phải không muốn mà chắc có đá cũng chẳng đá nổi. Thôi, thời

kỳ đặc biệt không thèm chấp, đành dùng tạm vậy. Tôi tự an ủi mình rồi gạt tay

trưởng quầy ra, dẫm lên ghế con rồi trèo lên lưng lừa.

"Cô

nương, cô phải ngồi nghiêng về một bên mới đúng quy tắc. Chỉ cười ngựa mới ngồi

như cô nương còn cưỡi lừa thì các cô gái khác đều ngồi nghiêng.

"Biết

rồi, biết rồi." Tôi bực mình nói. Ngồi nghiêng? Xin miễn cho, chẳng có dây

cương để bám, nhỡ ngã ngửa ra sau thì làm sao? Trưởng quầy thấy tôi không thích

cũng không dám nói thêm, dắt lừa ra tận ngoài cổng. "Cô nương đi từ

từ.", ông vẫy vẫy tay.

Trời!

Tôi đang muốn đi nhanh mà lừa của ông có nhanh nổi không? Với cái tốc độ này

chắc đến xuân sang năm mới đến được Phồn Đô.

Trong

thôn hiển nhiên náo nhiệt hơn hôm qua nhiều. Xem ra người dân nơi đây sinh sống

cũng không tồi. Tôi thêm con lừa trở thành tiêu điểm của thôn. Trên đường đi

không có ai không quay lại nhìn. Nhìn! Nhì