
ta."
Tố nhi
vội vàng đáp: "Nô tì không dám."
"Có
gì dám không dám. Ta cho phép hai người rồi, đừng để ta phải nói nhiều."
Tố nhi
và Hoàn Nguyệt thấy vậy cũng không dám nói gì, nhẹ chân nhẹ tay đến. Hai người
nằm xuống góc giường, cố hết sức nằm ra mép, sợ rằng sẽ chạm vào tôi. Tôi cười,
không thèm để ý đến bọn họ, nhắm mắt lại, chỉ lúc sau đã thấy buồn ngủ.
Đến khi
tôi mở mắt ra, trước mặt lại là gương mặt đáng ghét của "sơn trại nghỉ
mát". Nhìn về cuối giường thì quả nhiên không thấy bóng dáng hai người kia
đâu. "ơn trại nghỉ mát" cúi đầu định hôn. Tôi nhìn hắn cười rồi lấy
hết sức hà hơi. Đúng như dự đoán, "sơn trại nghỉ mát nhăn mặt tránh xa
luồng khí độc.
"Sơn
trại nghỉ mát" thấy tôi hí hửng thì hiểu ra, nhíu nhíu mày, dùng một tay
giữ chặt hai tay tôi trên đỉnh đầu còn tay kia không biết kiếm đâu ra được cái
khăn nhét vào miêng tôi. Hắn cười, một chân đè chặt hai chân tôi, còn miệng thì
nhằm vai tôi mà cắn, tay lần vào áo trong, lần này không đi lên trên mà mò
xuống phía dưới.
Đừng!
Tôi khổ sở nói không ra tiếng. Thế này khác gì chữa lợn lành thành lợn què. Tôi
cố sức vũng vẫy nhưng không tài nào thoát ra được.
Trong
lúc giẫy đạp chân vô tình chạm vào bộ phận mẫn cảm đã biến hóa của hắn làm tôi
sợ không dám động đậy, mắt bắt đầu ngấn nước.
Hắn ta
phát hiện tôi đột nhiên không động đậy, ngẩng đầu lên, con ngươi như thể phát
ra ánh sáng xanh đen.
"Còn
dám dở trò với tôi không?" , hắn khẽ hỏi.
Tôi vội
vàng lắc đầu liên tục.
Tên này
bấy giờ mới mãn ý gật đầu, vươn tay lấy cái khăn khỏi miệng tôi, đang định nói
thì nghe thấy tiếng thị vệ từ ngoài vọng vào: "Có thích khách."
"Sơn
trại nghỉ mát" sững người, buông tôi ra nghiêng đầu lắng nghe. Bên ngoài,
tiếng la hét ngày càng lớn, lẫn cùng với tiếng kêu thảm thiết của thị vệ. Nét
mặt của "sơn trại nghỉ mát" ngày càng tối sầm, chỉ vội đứng dậy nhét
tôi xuống gầm giường dặn dò "Tuyệt đối không được chạy trốn. Đây không
phải Nam Cung Việt." rồi chạy ra ngoài.
Nhìn
hắn biến mất ngoài cửa tôi vội bò ra. Không được trốn? Không trốn có mà dở hơi!
Không nhân lúc loạn lạc thì còn chờ đến lúc nào?
Tôi vội
vàng lấy áo khoác ngoài, đeo túi đồ đã chuẩn bị sẵn định chạy ra ngoài. Chưa ra
khỏi cửahiểu nghĩ gì lại bỏ túi đồ đạc xuống, vất xuống giường. Bà quyết tâm ra
đi, không thèm màng tới tiền. Rồi bỏ giầy ra, vất một chiếc trong nhà một chiếc
ngoài cửa, chân không chạy ra ngoài.
Bên
ngoài toàn ánh đao kiếm, máu bay đầy trời. Tôi men theo tường định đi ra. Thị
vệ và những thích khách áo đen không ai để ý đến tôi. Nhưng bên ngoài quán trọ
cũng toàn thị vệ, tôi đoán mình chưa chắc đã chạy thoát được bèn đánh liều lần
mò đến phòng của "sơn trại nghỉ mát". Tên này không có trong phòng,
thích khách và thị về mải miết đánh nhau trên mái nhà, lại thêm một số cứ nhảy
lên nhảy xuống lầu, thành ra chẳng ai thèm để ý tôi men theo cầu thang đi lên.
Mò vào
trong phòng, quả nhiên bày biện khác hẳn những chỗ khác, không sai, đây đích
thị là phòng tên đó. Chăn đệm trên giường chưa kịp giở ra. Tôi vội vã chui
xuống gầm giường. Tối nay bà sẽ ở chỗ này.
Bên
ngoài dần im ắng, tôi nằm bò trên nền gạch mà thấy toàn thân lạnh buốt. Haiz!
Quên béng không lôi chăn xuống. Đang hối hận thì nghe thấy tiếng bước chân, tôi
vội nín thở. Cửa bị đẩy ra, hai người trước sau đi vào. Qua khe màn rủ xuống
tôi chỉ thấy hai đôi giày đen, trong đó có một đôi đặc biệt tinh tế, mé giày
còn đính ngọc thạch.
Đúng là
đồ phá gia chi tử! Tôi mắng thầm.
"Tổng
cộng đến mười lăm tên, không tên nào sống sót, chắc uống thuốc độc trước khi
đến.", một giọng nói khàn khàn vang lên, nghe có vẻ quen quen, hình như là
thị vệ mấy hôm trước đứng ngoài cửa gọi Thừa Đức rời cung.
Liền
sau đó nghe thấy Thừa Đức hừ một tiếng, "Xem ra đại ca không chờ được, đến
cả Phồn Đô cũng không cho ta quay về." giọng nói đầy vẻ tức giận không lẫn
đi đâu được.
Người
đó thấy chủ nhân giận giữ không không dám đáp lời chỉ yên lặng đứng đó. Thừa
Đức bước mấy bước đến trước giường, tôi chỉ kịp thấy giường rung một cái, hắn
đã ngồi xuống. "Phụng Thiện, ngươi lui đi. Cái đám bộ hạ ngu xuẩn đấy
không thể làm gì ta được. Đem đống thi thể đi, xử lý sạch sẽ một chút, không
được lộ tin tức ra ngoài.
Người
bị gọi là Phụng Thiện khẽ đáp, đang định lui ra ngoài thì ngoài cửa vang lên
tiếng chân vội vã.
"Chủ
nhân!" một tiếng nói cuống quýt, sợ hãi vang lên.
"Vào
đã rồi nói tiếp. Đồ vô dụng!", Phụng Thiện mắng.
Cửa bị
đẩy ra, một thị vệ vừa lăn vừa bò vào phòng, run sợ: "Chủ nhân, người bên
đó không thấy nữa."
"Ai
không thấy nữa?" Thừa Đức hỏi.
"Phúc...
Phúc Vinh công chúa!" chắc vì quá sợ hãi mà tên thị vệ này lắp bắp nói mãi
mới xong.
"Gầm
giường rồi các chỗ khác trong phòng đã kiểm tra chưa?" Thừa Đức hỏi, giọng
bắt đầu run run.
"Đều
kiểm tra rồi. Không có", giọng như muốn khóc.
Một
tiếng "choang" vang lên, Thừa Đức không biết ném cái gì, vật đó đập
vào người thị vệ rồi rơi xuống nền kêu "leng keng". Tôi nhìn thì hóa
ra là gối ngọc trên giường, tiếc lấy tiế