
ng ngực tôi tiếp tục hôn.
Ăn hiếp
người quá đáng! Hổ không ra uy ngươi tưởng ta là mèo hen à? Tôi vòng hai chân
kẹp chặt eo hắn, hai tay dùng hết sức ấn mặt hắn vào ngực mình.
Bà đây
làm thế cho ngươi ngạt thở chết luôn.
Hắn
không ngờ tôi có phản ứng thế này, muốn ngẩng đầu lên nhưng bị tay tôi giữ
chặt, đôi tay vốn đặt ở mé người tôi cố hết sức mới rút ra được, mặt thì đỏ
bbừng, có phần tức giận.
"Cô
là cái thể loại công chúa gì thế?" hắn giận giữ.
"Còn
anh là cái loại hoàng tử gì?" tôi quát lại.
Lúc này
mặt hắn đã đổi sang vẻ càn quấy mọi khi, nhìn tôi chằm chằm rồi đột nhiên cười,
tay lại vươn về phía người tôi. Tôi sợ hãi, muốn dùng lại chiêu cũ nhưng hắn đã
rút kinh nghiệm, lên gân làm cổ cứng như cái cột, làm tôi níu mãi mà không
được. Tôi hốt hoảng hai tay ôm lấy cổ hắn, chân càng quắp chặt eo, cả người
dính vào người hắn không để lại một khe hở.
Lần này
tay ngươi hết cách ăn đậu phụ của bà rồi nhé! Tôi thầm nhủ.
Hắn
thấy tôi giở trò đó, bèn hai tay chống đất, nửa quỳ nửa bò. Nhưng tôi vẫn bám
chặt, bà hôm nay cho ngươi cả cái lưng còn phía trước, nói gì thì nói cũng
không thể cho ngươi ăn đậu phụ, lợi dụng nữa.
Hắn lấy
tay định gỡ cánh tay tôi nhưng tôi càng ôm chặt, đến cả đầu cũng dính vào một
bên đầu hắn, làm hắn muốn hôn cũng chẳng hôn được.
"Chưa
thấy ai ương bướng như cô." hắn có phần dở khóc dở cười
"Chưa
thấy ai vô lại như anh." Tôi nói, cứ như thế này câu giờ cũng được rồi.
Hắn
đứng hẳn dậy. Tôi giống như con chuột vẫn bám chắc không dời tay chân. Hắn lắc
lắc nhưng tôi không động đậy.
"Buông
tay"
"Không!
Chết cũng không buông. Trừ phi anh hứa sẽ không làm thế này nữa.", tôi
đáp. Bà từ trước đến giờ chưa nhẫn nhịn thế này bao giờ.
Hôm nay
nhịn như thế là đủ
"Thật
không chịu buông?" giọng nói của hắn có phần uy hiếp.
"Đầu
có thể rơi, máu có thể chảy, đậu phụ không thể mất." Tôi gào. Xem ai sợ ai
nào? Nhất quyết không buông đấy, xem ngươi làm gì được.
"Đậu
phụ?"
"A!
Danh tiết." tôi sửa lại.
"Được."Hắn
lùi hai bước, tay dang ngang như chữ đại, cằm cúi xuống, nhắm đôi mắt hoa đào.
"Anh
làm gì?" tôi sợ hãi. Cái tên này lại nghĩ ra trò quỷ gì nữa? Hắn ta không
đáp, chỉ mỉm cười rồi đột nhiên ngã xuống trước. Tôi chỉ thấy thân mình hướng
về phía sau rồi tiếp đó đau điếng.
"A!"
Tôi thảm thiết hét, cũng chẳng thèm để ý gì nữa, tay chân lập tức buông ra. Tôi
sắp nôn ra máu rồi. Tôi chắc chắn sắp nôn ra máu rồi.
Tôi
dùng tay xoa xoa eo. Xong rôi! Sống lưng quả này gãy làm đôi rồi.
Hắn
trườn từ trên người tôi xuống, chống tay nằm cạnh nhìn tôi cười cợt. Tôi vừa
lườm vừa rên rỉ. Hắn dần nghiêm mặt hỏi: "Đau lắm à?"
Tôi
lườm, nói: "Anh tự mình thử xem. Đồ dở hơi! Đương nhiên đau rồi! Ấy da!
Đau chết mất thôi!"
Tên này
đứng dậy bế tôi lên. "Làm cái gì nữa? Đồ khốn kiếp! Lại định đập chết tôi
à?"
Hắn
không nói gì chỉ ôm tôi rồi ngã về phía sau. Lần này tôi ngã lên người hắn,
chạm vào vết thương lúc nãy đau điếng. Đấm hắn một cái tôi quát: "Anh bệnh
à? Óc bã đậu!
Hắn lần
này không có phản ứng gì. Hỏng rồi? Hay là ngã đập vào đầu thành đồ ngốc rồi?
Tôi tò mò nhìn nhưng lại thấy nét dịu dàng chưa từng có trên mặt hắn.
"Tôi
tên Thừa Đức, còn cô?", hắn dịu dàng hỏi.
Thừa
Đức? Sơn trại nghỉ mát Thừa Đức. (Trung Quốc có một trang trại tránh nóng tên
Thừa Đức - ND)
"Sơn
trại nghỉ mát!" tôi thuận miệng nói.
Tam
hoàng tử ngạc nhiên: "Sơn trại nghỉ mát?"
"He
he! Tôi là Phúc Vinh, anh không nhớ sao? Hay là ngã xong đầu óc có vấn đề
rồi?" vừa nói vừa giơ tay ra sờ vào trán hắn.
Hắn nét
mặt lạnh lùng, nghiêng đầu tránh bàn tay tôi. Tôi mất hứng, bĩu bĩu môi rồi
không thèm nói gì nữa. Hắn cũng chẳng đáp lời, im lặng nằm cạnh. Tôi nghĩ cứ
nằm thế này không không phải cách tốt, cho đến lúc tôi chạy trốn chắc chẳng
thiếu sự tra tấn của tên này. Tốt nhất bây giờ nói thẳng mọi chuyện.
"E
hèm!" Tôi hắng giọng nói: "Tôi tuy không thông minh nhưng cũng không
đến nỗi là họ hàng của Trư Bát Giới, chúng ta người ngay không nói chuyện ngầm.
Có chuyện gì cứ nói thẳng ra, cứ đi đường vòng thế này làm gì?"
Hắn tò
mò: "Họ hàng của Trư Bát Giới là ai?"
"Không
là ai. Chỉ là một tên ngốc ở kinh đô tôi." Tôi nói không lấy gì làm hứng
khởi. "Anh rốt cục muốn gì? Cứ nói thẳng ra biết đâu tôi lại hợp
tác."
Hắn
chống người dậy, quay sang nhìn tôi. Tôi ương bướng mắt đối mắt. Tôi không tin
anh ta tiếp cận mình chỉ để trêu ghẹo, chắc chắn còn lý do khác không thể
Tôi
đang mong chờ "sơn trại nghỉ mát" khai báo, không ngờ mình ngây thơ
quá, hắn chỉ nhìn tôi một lúc, đến rắm cũng không đánh rồi lại nằm xuống. Tôi
bực mình, coi hắn như không khí, bò dậy, trèo lên giường giở chăn ra định đi
ngủ. "Sơn trại nghỉ mát" cũng đứng dậy theo.
"Anh
tốt nhất đừng có đến gần. Tôi biết cắn người đấy.", tôi bực tức.
"Sơn
trại nghỉ mát" chỉ cười, chỉnh đốn lại y phục rồi đi ra ngoài. Tôi thầm
nghĩ yêu quái cuối cũng cũng đi, không ngờ trước khi ra khỏi cửa hắn đứng lại,
quay người. Đừng! Xin đừng quay lại nữa! Nhìn đôi mắt hoa đào như đang phát
qua