XtGem Forum catalog
Có Phải Anh Yêu Em

Có Phải Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322625

Bình chọn: 7.00/10/262 lượt.

anh vẫn là người con trai luôn luôn bình thản

như trước.

- Anh… - Nhưng Bạch Hạ đã lên tiếng, vẻ lo âu không

giấu được trong câu nói cho anh biết rõ ràng rằng, hành động này của anh nực cười biết mấy.

Nằm nghỉ một hồi lâu trong phòng y tế, cuối

cùng Tô Mạc cũng thấy đỡ hơn. Buổi chiều, cô cố lết xác đi học. Vừa bước vào lớp, chưa ngồi ấm chỗ đã nghe thấy Ngô Du Du sang sảng giữa lớp học kêu gọi:

- Con Bạch Hạ kia vênh váo quá đáng! Dám đến tận lớp mình đánh người! Tớ phải kiếm nó, cho nó nếm thử vài cái bạt tai mới được. Sáng nay, khi chuyện

xảy ra, Du Du không có mặt. Tuy cô thừa hiểu Du Du chỉ đang “ chém gió

gây bão ” nhưng cô cũng thấy ấm lòng, bèn cảm ơn chân thành:

- Cảm ơn cậu. – Cho dù thế nào, cô cũng phải biết ơn cô gái luôn đối tốt với cô.

- Xì, cậu cứ tỏ ra nghiêm túc thế làm gì! – Ngô Du Du thấy gượng gạo, bèn thì thầm – Mà dù thế nào, hai đứa cũng là đồng bọn cùng bàn lâu thế rồi còn gì, đừng có tỏ ra khách sáo nữa được không.

Hai người đang

mải nói chuyện, bất chợt một bát cháo được đặt cộp lên bàn. Giật mình,

hai đứa ngẩng lên nhìn, Diệp Tử Khiêm lạnh tanh đẩy bát cháo về phía Tô

Mạc và nói:

- Vừa qua phòng y tế tìm, bác sĩ bảo cậu về rồi. Chưa ăn trưa chứ gì. Đấy cháo vừa mua đấy, ăn đi cho nóng.

Ngô Du Du há hốc mồm, Tô Mạc bối rối nhìn Tử Khiêm như muốn nói điều gì đó

nhưng cô không thể thốt ra được. Tử Khiêm không mảy may quan tâm tới

những thứ đó, làm như không nhận ra thâm ý trong ánh mắt của cô, cậu

thản nhiên nói tiếp:

- Sao? Chưa ăn cháo trứng muối thịt bao giờ à?

- Đâu có. – Tô Mạc bất giác trả lời, chàng trai cười hấp háy, tay thoăn thoắt mở nắp và dúi thìa vào tay cô.

- Thế thì ăn nhanh lên. Nguội rồi ăn không ngon đâu.

- Ừ. – Tô Mạc cho có, cầm thìa và múc cháo ăn.

Ăn được một lúc, cô nhận thấy người con trai đang ngồi nhìn cô như hoa đá. Cô mới chợt nhận ra mình phải ngẩng đầu và trịnh trọng đáp lễ:

- Cảm ơn cậu nhé!

Da mặt Tử Khiêm bỗng hồng rực lên, trông chẳng khác gì quả cà chua chín,

hai tai cũng thấy nóng hầm hập. Tô Mạc thấy thế bỗng phì cười. Lần đầu

tiên đứng trước Tử Khiêm, nụ cười của cô thật từ tiếng cười cho tới ánh

mắt. Giống y hệt bộ dạng cậu từng nhìn ngắm từ xa, ấm áp, diễm lệ. Nhưng lần này, nụ cười ấy dành cho Tử Khiêm, dành trọn vẹn cho Tử Khiêm thôi.

Nghĩ vẫn vơ, cậu cũng toét miệng cười. Nhưng đang vui thì đứt dây đàn, Ngô Du Du bỗng chen vào một cách vô tư lự:

- Cái kiểu đắm đuối này là sao vậy? Hai người kết nhau rồi à?

Không hổ danh là ma xó, một câu thôi cũng đủ nắm bắt được cốt lõi vấn đề, lập tức cả hai “ treo máy ” rồi lập tức quay đầu. Một người chuyên tâm vào

việc ăn cháo còn người kia tập trung nghiên cứu bài tập. Ngô Du Du ngó

người này rồi lại quay sang người kia, không giấu nổi nụ cười. Có những

chuyện không cần nói ra cũng hiểu, muốn giấu cũng không được!

Cuối cùng Tô Mạc cũng có được mấy ngày thanh bình, Bạch Hạ không thấy lảng

vảng xung quanh mà Ôn Tư Niên cũng không làm phiền cô nữa. Ngày này qua

ngày khác, cô cứ đi đi về về từ trường qua nhà, vui đùa với lũ bạn và

duy trì một mối quan hệ không quá xa cũng chẳng quá gần với Diệp Tử

Khiêm. Rõ ràng có một thứ gì đó đang từ từ thay đổi giữa hai người.

Tô Mạc thấy thế cũng không có gì là không tốt , nhưng đôi lúc rơi vào bối rối, trong đầu cô lại hiện lên những thước phim cũ kĩ.

Có một người thiếu niên mang nụ cười ấm áp ngồi gẩy hạt dưa cho cô ăn.

Cô bất giác cười, nụ cười vừa dứt, cơn nhói đau lại ập đến. Mãi một lúc mới dìu dịu đi.

Nhưng không ngờ một lần nữa cô lại bị Bạch Hạ chặn đường. Khuôn mặt kiều diễm đỏng đảnh nhưng làn da nhợt nhạt và tròng mắt đen láy thấm đẫm mệt mỏi

mấy ngày hôm nay.

Tô Mạc không muốn rầy rà với con bé bèn quay

lưng bỏ đi, nhưng Bạch Hạ quyết không tha cho cô. Gương mặt mỹ miều kia

lộ rõ vẻ ghê tởm:

- Tô Mạc, tao công nhận mày ghê gớm đấy! Có gì

khó chịu thì đến thẳng chỗ tao mà tính sổ này, núp sau Diệp Tử Khiêm thì ra cái gì?

Tô Mạc không muốn ngó ngàng tới nó một chút nào. Lối

này bị chặn đường thì vòng lối khác là được chứ gì. Nhưng Bạch Hạ vẫn

một mực đeo đẳng, thấy cô cứ im lặng, con bé lên tiếng:

- Sao,

không dám trả lời tao chứ gì? Mày cũng lì lợm và ghê gớm quá nhỉ! – Con

bé không dám ra tay vì chưa quên cảnh tưpngj thảm khốc lần trước, chỉ

dùng lời lẽ khích bác Tô Mạc.

Nhưng Tô Mạc vẫn thờ ơ như không và thành công thoát khỏi cái bẫy của Bạch Hạ, khi cô ta đang lên cơn cuồng nộ như con chó dại. Đang chuẩn bị bỏ chạy thì Bạch Hạ nói tiếp:

- Đừng tưởng tao không biết Tô Mạc ạ. Mày rất thích Ôn Tư Niên đúng

không? Nhưng rất tiếc, lão ấy yêu chị tao đến chết đi sống lại. Lão

chẳng thèm mày nữa đâu em ạ!

Tô Mạc đứng khựng lại, đầu óc cô ngổn ngang những lời giễu cợt dường như rất có tác dụng này.

“ Lão chẳng thèm mày nữa đâu, chẳng thèm mày nữa đâu!

Đúng, anh đã chẳng cần cô nữa rồi.

Hoặc…

Anh chưa bao giờ cần tới cô thì đúng hơn.”

Lồng ngực cô bỗng đau thắt lên, cô thở khó khăn và lấy tay ôm chặt lồng ngực. Bạch Hạ phá lên cười hả hê:

- Sao, nói trúng chỗ đau rồi chứ gì? Tô Mạc ạ