
bé chỉ muốn xả hận, ai mà biết lại biến thành ra thế
này. Diệp Tử Khiêm cảm thấy đôi bàn tay mình đang run lên bần bật, giọng nói yếu ớt của Tô Mạc vẫn không ngớt khiến cậu bối rối:
- Đau… Đau quá…
Mặt cô mỗi lúc một tái nhợt rồi dần biến thành xám ngắt như xác chết. Tử Khiêm định thần lại,
cảm giác lo sợ sắp mất cô ấy bủa vây lấy cậu. Cậu bỏ quên hết mọi thứ
trên đời, giọng khản đặc lại, gào lên với những người đứng xung quanh:
- Gọi bác sỹ tới đây! Nhanh lên!
Mấy đứa đứng quanh như vừa tỉnh ngủ, cũng đua nhau lật đật chạy ra ngoài.
Cậu ôm chặt lấy cô gái đang lả dần và cảm nhận cơ thể cô đang run lên
bần bật, người cậu cũng lẩy bẩy vì sợ. Cuối cùng cậu không thể phân biệt được rằng cơn run của cậu đang lây sang người cậu hay là chính bản thân cậu vì quá hoảng loạn nên không kiềm chế được chính mình?
Tô Mạc như rơi vào cõi mơ.
Cảnh tượng từ năm nào hiện ra. Con nhóc Tô Mạc lỡ tay đánh vỡ cái bình hoa
gốm thời Đường của bố Ôn Tư Niên. Bác Ôn về nhà thấy thế nổi cơn lôi
đình, liền tra hỏi xem đứa nào là thủ phạm. Dĩ nhiên cô bé không dám
nhận, Ôn Tư Niên liền đứng ra chịu thay. Tô Mạc sợ quá nên lủi về nhà
trước. Ngày hôm sau, mặt mũi Ôn Tư Niên chi chít bông băng, đụng một cái là xuýt xoa đau đớn.
Cô thấy thấp thỏm, áy náy, nhưng câụ bé với khuôn mặt dán đầy bông băng mà vẫn khả ái kia chỉ khẽ mỉm cười, đưa tay xoắn lấy ngọn tóc cô và bảo: “ Đồ ngốc, chính vì anh không nỡ khiến em
chịu ấm ức nên mới để mình chịu thay.”
“ Anh không nỡ khiến em
chịu ấm ức, nên mới phải chịu thay. Nhưng Tư Niên, anh có còn nhớ nhưng lời thề của mình không? Anh có còn chúng ta lúc nhỏ trong những ngày hè nắng đẹp ấy không? ”
Tỉnh dậy, cô thấy xung quanh mình có rất nhiều người.
Ôn Tư Niên, Diệp Từ Kiêm, Bạch Hạ và một số gương mặt cô chẳng quen
biết. Cô không ngờ mọi thứ lại to chuyện đến thế, cô cựa người toan ngồi dậy nhưng cơn đau vùng bụng khiến cô co rúm lại, Tô Mạc đành gập người
để dỗ dành cơn đau. Nhưng chuỗi hành động ấy của cô ngay từ đầu đã khiến mấy người xung quanh chú ý. Ngươì bước tới đầu tiên là Diệp Tử Khiêm,
cậu đỡ lấy Tô Mạc, động tác cẩn thận, chu đáo:
- Này, cậu đừng có cựa quậy nữa đi!
Tử Khiêm vẫn nói với cô bằng giọng bất cần ngày thường nhưng Tô Mạc vẫn cảm thấy ấm lòng. Bạch Hạ ngúng nguẩy xin lỗi:
- Xin lỗi, đây không biết có người đang đến tháng.
Tô Mạc thần người ra một lúc, cô khẽ mím môi chứ không trả lời. Bạch Hạ
phách lối biết mấy! Con bé trầm mặt xuống và tiếp lời không chút khách
khí:
- Nhưng cho dù xin lỗi, không có nghĩa là tất cả lỗi tại con này! Mày…
- Tiểu Hạ! - Ôn Tư Niên lên tiếng ngắt lời Bạch Hạ, anh trầm mặt xuống, đôi mắt hung dữ có vẻ hăm dọa rồi lại quay sang nhìn Tô Mạc, đôi mắt
mang đầy tâm trạng.
- Mạc, anh xin lỗi. Anh biết lần này Tiểu Hạ rất quá đáng, nhưng nó không có ý xấu đâu, nó chỉ…
- Không có ý xấu mà đá em suýt chết thế sao? – Sức chịu đựng của con người có hạn, cô gằn giọng khiến Ôn Tư Niên mắc kẹt.
Nhưng anh vẫn toan giải thích tiếp:
- Tại con bé không biết em đến tháng, nó…
- Em không đến tháng là nó được phép đá em chắc?
- Anh không có ý đó.
- Ôn Tư Niên, anh có biết suýt nữa nó đá chết em rồi không? – Cô như trút hết đau đớn vào mấy chữ cuối cùng.
Ánh mắt hùng hổ của cô khiến anh phải cúi đầu như đứa trẻ con vừa mắc lỗi.
Anh thật vụng về khiến nỗi đau của cô nhân lên gấp vạn.
-
Tô Mạc… - Diệp Tử Khiêm lo lắng gọi tên và nắm chặt bàn tay cô như đang muốn truyền cho cô sự an ủi, bảo vệ khó nói ra thành lời ấy.
Tô Mạc chỉ thở dài, đớn đau nhìn Ôn Tư Niên:
- Ôn Tư Niên, anh còn nhớ không, ngày trước anh nói thà người chịu ấm ức là anh chứ không bao giờ là tôi?
-…
- Thôi được, anh không còn nhớ nữa thì thôi. – Cô trút câu nói một cách
khốn khổ và từ từ nhắm mắt. – Xin lỗi, tôi mệt lắm. Mọi người có thể để
tôi nghỉ một lát được không?
- Tô Mạc… - Dường như Ôn Tư Niên
chưa được nói hết những gì mình muốn nói nhưng Tô Mạc đã trở mình quay
mặt vào bức tường. Cô đã tỏ rõ ý chối từ như thế thì còn cố làm gì nữa.
Diệp Tử Khiêm thở dài rồi trợn mắt nhìn bốn phía xung quanh:
- Điếc à! Để cô ấy nghỉ ngơi!
Thế là ai nấy đều nghe lời cậu, kéo nhau bỏ ra ngoài. Đợi cho tất cả đều đi hết, Tô Mạc mới kéo chặt lấy tấm chăn, trùm kín đầu và khóc rưng rức.
Bụng cô vẫn đau lắm, nhưng chỉ cảm giác đau này mới có thể chứng minh rằng cô đang sống.
Không có Ôn Tư Niên, cô vẫn sống.
Ít ra cô vẫn biết đau chứ chưa tê liệt tới mức chẳng còn biết gì. Nhưng
điều cô không biết là khi đám người rời khỏi phòng y tế, Diệp Tử Khiêm
liền quay lưng lại tung hẳn một nắm đấm vào mặt Ôn Tư Niên khiến khóe
mồm anh loang lóe máu. Tử Khiêm nghiến răng nghiến lợi gầm lên:
- Nắm đấm này là nắm đấm hộ con ngốc nằm trong kia! Từ giờ trở đi, chuyện giữa cô ấy và Ôn Tư Niên nhà anh không có một chút dính níu gì tới nhau nữa! – Nói rồi cậu vùng mình bước đi, chẳng thèm nhìn kẻ bị đánh kia
đang bưng mặt vì cú đánh quá mạnh.
Nước mắt rỉ ra qua những kẽ
ngón tay, Ôn Tư Niên vẫn ngoan cố che mặt như đang cố che giấu nỗi bối
rối thảm hại của mình, để