
. Cô không dám nhìn
thẳng vào anh, trong lòng một mực tự cảnh cáo mình rằng: “Anh chỉ là một người anh trai, một người anh trai mà thôi”. “Tạm biệt” có nghĩa là
“đừng bao giờ gặp lại nữa thì tốt hơn”. Nhưng mặc lý trí kêu gào mãnh
liệt, tình cảm cứ ngang nhiên phản bội. Tô Mạc đang bần thần nghĩ ngợi
thì Diệp Tử Khiêm lên tiếng không chút khách sáo:
- Này, chú gì ơi, chú đang chặn đường bọn này đó! Làm ơn tránh ra một tẹo được không, bọn này phải về nhà!
- Ờ… - Ôn Tư Niên hơi bất ngờ khi bị những lời nói đó hất thẳng vào mặt. Anh lẳng lặng né sang một bên như vừa tỉnh mộng.
Vẻ bình thản kia không che giấu nổi sự lúng túng, khóe môi nhếch lên cũng
gượng gạo vô ngần. Tô Mạc có đôi chút kinh ngạc trước sự quan sát tinh
tế của mình, nhưng Tử Khiêm đã kịp kéo cô đi xa khỏi người đàn ông ngang nhiên chặn lối hai người.
Cô ngoảnh lại, thấy anh đứng lặng bên
chiếc xe, bờ môi mỏng mím chặt lại. Anh trân trân nhìn cô như muốn khắc
trọn bóng hình cô vào tim gan, ôm hết lấy nhưng ấu trĩ, vô tư của nhóc
Tô Mạc ngày xưa vào bằng cả tâm huyết của mình. Cứ thế, từng đường từng
nét hiện lên như một bức tranh hoàn chỉnh.
Nhưng sao anh lại thấy đau lòng đến thế.
Cô lặng lẽ nhìn, hình bóng anh nhòa đi như một khối đá tảng bị gió bào mòn thành hằng hà sa số mảnh vụn cát. Giờ đây nó chỉ còn là một bức tranh
rách nát, ê hề la liệt trong ký ức thiếu thời không thể nào quên lãng
trong đó.
Cô khẽ nhắm mắt, trong phút chốc, anh vẫn là người con
tri bướng bỉnh cô hằng quen thuộc. Lúc ấy, cô như được trở về đúng cái
năm đó, khi cô và anh gặp nhau lần đầu như một giấc mơ. Trong giấc mơ
ấy, anh là một cậu công tử của ông chủ nhà máy quyền thế khét tiếng mới
chuyển đến khu này, còn cô chỉ là một con ranh không cha.
Bên
cạnh cô chỉ có cậu bé Lục Tiểu Niên đồng cảnh ngộ, hai đứa côi cút đùm
bọc lẫn nhau, chúng nó dành cho nhau từng chút những hơi ấm vụn vặt đến
đáng thương.
Ôn Tư Niên bỗng vươn tay về phía Tô Mạc. Cô mãi
không bao giờ quên nụ cười bừng nở trên gương mặt cậu thiếu niên như hoa đầu mùa xuân, nó phả hơi ấm vào tận đáy sâu lạnh lẽo trong lòng cô.
Nhưng Tô Mạc không có vẻ gì là cảm kích. Ôn Tư Niên vẫn nhẹ nhàng nói với cô: “Tô Mạc, chúng mình làm bạn của nhau nhé.” Cô không muốn để ý tới thằng nhà giàu đứng cao hơn cô một cái đầu kia, nhưng Ôn Tư Niên cứ dính lấy
cô như kẹo kéo. Cô bực lắm, định mở miệng chửi một trận nhưng Ôn Tư Niên vẫn cười với cô thật bao dung, hiền hòa, tuyệt không để bụng những lời
có gai kia.
Cuối cùng, cô chịu không nổi “viên kẹo kéo” này, liền hẹn hắn ra góc công viên chờ cô và cả hai sẽ đi chơi với nhau. Dĩ nhiên hôm đó cô chẳng thèm đến công viên mà đánh một giấc cho tới lúc mặt
trời lên tới ngọn sào, dậy rồi lại nô tưng bừng với Lục Tiểu Niên trong
sân. Đợi lúc nhớ ra là mình phải đi gặp Ôn Tư Niên thì ông mặt trời đã
uể oải trôi xuống chân trời phía tây rồi. Cô cứ tưởng hắn ta sẽ không
đến, thế mà ở cổng công viên vẫn có bóng người ngồi trơ trọi. Cũng là
cái dáng vẻ tấm lưng vươn thẳng, hai môi mím chặt ấy, nhưng giờ đây đã
bị gió cuốn đi mỗi mảnh một phương trời rồi.
Cô không biết phải
phản ứng thế nào cả, ấn tượng cuối cùng còn sót lại trong trí nhớ của cô là ánh mắt kiên định của người con trai ấy. Cậu ta nói:
“ Tô Mạc, nếu em không đến, anh sẽ không đi”.
Em không đến. Anh không đi.
Một lời thề đẹp biết mấy!
Nhưng bao nhiêu năm trôi qua rồi?
Chẳng biết, chỉ biết lâu đến mức vũ trụ đã hóa hồng hoang, thân quen nay hóa
qua đường gặp nhau. Còn anh và em đã thành ra hai kẻ dở quen lạ.
Nhưng dòng suy nghĩ mien man bỗng khiến tim cô chợt đau nhói, đôi chân không
muốn cất thêm một bước nào nữa. Tử Khiêm đủ tinh tế để phát hiện ra sự
khác lạ nơi cô từ lúc đó. Cậu hốt hoảng khi thấy cô ôm ngực quỳ sụp
xuống đất.
Cậu luống cuống toan đỡ cô dậy nhưng nhìn khuôn mặt
đầm đìa nước mắt, Tử Khiêm bất chợt hiểu ra rằng điều gì đang khiến cô
đâu nhưng vẫn cố níu kéo chút huyễn hoặc an ủi mình.
- Cậu thấy không khỏe trong người à?
“Mở mắt nhìn đi, tớ đã vẽ lối thoát cho cậu rồi đó. Nào, hãy bước từng bước đi theo lối thoát của tớ nhé, được không? Đừng nghĩ đến người kia nữa,
cũng đừng nhắc đến người ta nữa, được không?”
Tử Khiêm thầm nghĩ
nhưng rồi giọng nói Tô Mạc cất lên như một mũi dao nhọn lạnh lùng xuyên
thẳng qua lồng ngực đang phập phồng của cậu:
- Tớ muốn đi tìm anh ấy.
Tử Khiêm liền túm chặt lấy tay cô, đôi mắt hoa đào phong lưu của người con trai khi ấy bỗng rực lên vẻ hung bạo đến đáng sợ. Nhưng Tô Mạc chẳng hề sợ hãi, cô hốt hoảng giẳng tay ra trong ánh mắt mông lung và rời rạc.
Cô quả quyết:
- Tớ phải đi tìm anh ấy!
- Không được đi! –
Chưa dứt câu, Tử Khiêm đã vội lên tiếng không kém phần quyết liệt, cậu
mắm môi mắm lợi trừng trừng nhìn thẳng vào cô, không khác gì con thú
đang bị dồn vào đường cùng, những tia đỏ thoáng gợn lên trong đôi mắt.
Mãi một lúc sau cậu mới bình tĩnh lại được nhưng vẫn cương quyết không buông tay cô:
- Tớ không cho cậu đi! Không bao giờ cho cậu đi hết!
- Nhưng Diệp Tử Khiêm ơi… - Cô gái đáp trả lại vẻ quy