
g tha cho cô, nó rừng rực như ngọn đuốc đang hăng cháy. Đột nhiên Tử Khiêm sực nhớ ra điều gì, cậu cũng đỏ mặt theo nên chẳng
thèm tiếp tục tra khảo, lại ngoan ngoãn quay về chỗ cũ. Thấy lạ, Du DUu
hiếu kỳ săn hỏi:
- Này, câu thấy không? Hình như ban nãy Diệp Tử Khiêm cười vui lắm đấy.
- Hừ… Ai mà nhìn thấy cho được. – Tô Mạc lầm bầm, phần nào đoán ra được tại sao hắn ta lại vui đến thế.
Chuông báo tan học vang lên réo rắt, Tô Mạc toan về nhà thì Diệp Tử Khiêm gọi
lại. Cậu dí tấm lịch trực nhật trên tay vào mặt cô và ra lệnh:
- Ở lại, cùng tôi điền kín tấm lịch này đã.
Trời ạ, hóa ra hôm nay đến phiên cậu ta trực nhật. Đôi mắt thiếu nhân nhượng thừa tự tin của cậu ta như tước đoạt quyền từ chối của cô. Tô Mạc đành
ngoan ngoãn ở lại.
Hai người cùng trực nhật có khác, đỡ mất thời
gian hơn hẳn. Chẳng mấy chốc danh sách công việc đã được hoàn tất. Chép
xong thời khóa biểu của ngày mai lên bảng, Tô Mạc quay xuống và thấy Tử
Khiêm đang ngồi thẫn thờ trên một chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Cánh cửa mở toang để căn phòng thỏa sức đón lấy những ngọn gió cuối thu sột soạt cọ lên bất cứ thứ gì nó đi qua. Gió thỏa sức nghịch ngợm mái tóc của
Diệp Tử Khiêm, thổi bùng tạo kiểu xù tung lên không theo phong cách nào, để lộ ra lơ thơ vài ngọn tóc vàng hoe như bị thiếu chất nhưng trông vẫn bồng bềnh như một lãng tử. Trước bức họa ấy cô chợt nhớ đến câu thơ cổ:
“Có người quân tử tài ba
Như lo cắt dũa để mà lập thân.”
Chưa câu nói nào hợp với Diệp Tử Khiêm hơn câu này. Những chữ thơ như quyện
vào vẻ tài tử của chàng trai, trông thật đắm say và mê hoặc. Đang thần
người nghĩ thì Diệp Tử Khiêm lại phũ phàng đập vỡ mộng ảo của cô:
- Này, làm gì mà nhìn tôi như yêu râu xanh thế?
“Đúng là chỉ khi ngậm miệng cậu ta mới là quân tử, quân tử “Xịn” là đằng
khác.” Tô Mạc lầm bầm trong bụng. Bỗng Diệp Tử Khiêm vừa nở nụ cười hấp
dẫn mê hồn vừa vẫy tay nói với cô như gọi con cún nuôi trong nhà:
- Qua đây!
Chưa bao giờ Tô Mạc muốn chấp thuận lời sai bảo của cậu ta, nhưng giờ đây cô không kháng cự nổi ánh mắt hung thần của cậu nên cũng đành lút cút bước tới. Đứng trước mặt Diệp Tử Khiêm, Tô Mạc cũng chỉ cao bằng cậu khi
ngồi trịch thượng trên bàn. Cô phải ngẩng lên mới nhìn thấy khuôn mặt
tinh quái của đại thiếu gia và… đợi lệnh.
Nhưng Diệp Tử Khiêm
không nói gì, cậu lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt cậu như biết cười cho dù
không rõ nó đang muốn nói gì với người đối diện.
Bất thần, Tử
Khiêm vươn tay kéo Tô Mạc vào lòng. Vị trí này đúng là độ cao hoàn hảo
để ôm ấp. Đầu cô bị dúi chặt vào lồng ngực Tử Khiêm đến không tài nào
thở nổi. Sau giây phút bất ngờ, cô toan giằng ra nhưng Tử Khiêm biết vậy nên càng gồng tay ôm chặt. Cậu hỏi cô vẫn bằng giọng “thiếu gia” cô
quen thuộc hàng ngày:
- Này, Tô Mạc, cậu thích tôi đúng không?
- Cậu bớt hoang tưởng đi có được không? – Bị khóa chặt trong lồng ngực Tử Khiêm, cô vẫn giãy giụa gào lên bằng được.
Diệp Tử Khiêm không có phản ứng gì quyết liệt, cậu vẫn chỉ cười kiêu ngạo:
- Thôi đừng giả vờ nữa! Hôm nay tôi thấy cậu đỏ mặt!
- Vớ vẩn, lúc lên gặp hiệu trưởng mặt tôi cũng đỏ!
- Tóm lại là cậu thích tôi rồi!
- …
- Á à, không nói gì, thừa nhận rồi nhé!
- Diệp Tử Khiêm! Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa! – Không thể chịu đựng được nữa, cô gân cổ quát.
Thấy thế Diệp Tử Khiêm chợt phá lên cười một tràng và ngắm nhìn khuôn mặt
nhỏ xinh. Đôi mắt hoa đào của cậu rực rỡ như ánh nắng trào ra, đọng lại
trong không gian, thoáng chốc lại biến mất.
Tô Mạc cũng nhìn cậu và chậm rãi cười theo.
Nắng thu sưởi ấm sân trường, tiếng cười của đôi bạn vang vọng trong căn
phòng học thênh thang. Không có tổn thương, không có cô đơn, vô tư, thỏa lòng. Tất cả đều thuộc về năm tháng đẹp đẽ nhất ấy.
Hai người cười đùa một hồi rồi cùng nhau rời khỏi phòng học. Nhưng vừa đến cổng trường, Tô Mạc đã bắt gặp người ấy.
Ôn Tư Niên vận bộ đồ chỉn chu, lặng lẽ tựa vào mũi con xe Audi và trầm ngâm hút thuốc.
Một Ôn Tư Niên mà Mạc chưa bao giờ trông thấy, bởi lẽ khi xưa trong mọi
hoàn cảnh anh luôn nở nụ cười rạng rỡ, điệu bộ nói chuyện cũng hết mực
ấm áp và dịu dàng, khiến người nghe cứ thế mà say lịm.
Còn trước
mắt cô giờ đây lại là một Ôn Tư Niên kiểu khác, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay hờ hững, ánh mắt suy sụp và rã rời thả về tận phương trời vô định.
Trông lạ lắm, cô chẳng hề quen!
Đôi chân Tô Mạc như cứng đờ tại
chỗ. Ôn Tư Niên đã kịp trông thấy và dĩ nhiên cũng nhìn thấy luôn bóng
hình chàng thanh niên hào hoa đang đứng sau lưng cô. Diệp Tử Khiêm liếc
Ôn Tư Niên bằng ánh mắt đầy khiêu khích, cậu thản nhiên chắn ngay trước
mặt Tô Mạc, nói với cô bằng giọng vừa hách dịch vừa trẻ con:
- Thôi, đi nào, đi nào. Cậu chả bảo dẫn tớ đi ăn chè xí còn gì?
Tô Mạc không trả lời, bàn chân như bị đóng đinh tại chỗ, kéo thế nào cũng
không chịu rời bước đến nỗi Diệp Tử Khiêm định nắm tay lôi đi. Nhưng Ôn
Tư Niên đã kịp bước tới, dừng ngay trước mặt đôi nam nữ, nhìn thằng vào
Tô Mạc và cất giọng ấm áp:
- Mạc, tan học rồi đấy à.
- Vâng. – Tô Mạc lặng lẽ đáp, cố gắng khống chế trái tim đang đập loạn nhịp