Teya Salat
Có Phải Anh Yêu Em

Có Phải Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322673

Bình chọn: 8.5.00/10/267 lượt.

Tô Mạc mới định

thần lại. Sau khi hiểu hết những gì cậu ta vừa nói ban nãy, mặt cô tái

mét lại.

Cô vùng chạy để đuổi theo nhưng bóng dáng người con trai mỗi lúc một xa. Ngày thường cô hay nhịn cậu nhưng lần này phải gào thét lên vì tức:

- Diệp Tử Khiêm! Quân tiểu nhân hèn hạ!

Đáp

trả cô chỉ là tiếng cười hả hê ngạo mạn của chàng trai kèm theo một ngón tay giữa thẳng đơ. Tiếng cười ấy vang vọng dưới buổi chiều tà dùng dằng mãi không chịu dứt khỏi tai.

Từ đó trở đi, tự dưng Tô Mạc lại

biến thành một cô “nô lệ” bất đắc dĩ. Dĩ nhiên lúc đầu chẳng đời nào cô

lại đồng ý nhưng xem chừng Tử Khiêm đúng là cái tên miệng nam mô, bụng

một bồ dao các thể loại dao. Thấy cô tỏ ra phản kháng, cậu ta vẫn tỏ ra

rất mực hiền hòa, nhưng nói câu nào là “khủng bố” câu ấy:

- Không đồng ý cũng chả sao cả, cùng lắm tôi kẻ chuyện cậu nhìn trộm tôi cho mọi người cùng biết là được chứ gì.

- Tớ không nhìn trộm thật mà lại! – Tô Mạc gân cổ lên đáp, đôi mắt như

sắp ướt nhòa vì ấm ức. Nhưng hotboy Tử Khiêm vẫn tỉnh bơ như sáo.

Cậu nhìn cô từ đầu đến chân và khinh khỉnh đáp:

- Ai tin!

Trước đòn khủng bố tinh thần của tên hotboy, Tô Mạc đành ngậm ngùi khuất phục.

Giữa giờ ra chơi, Tử Khiêm đòi cô phải đấm lưng, bóp vai như a hoàn để thư

giãn gân cốt mới chịu. Khổ nỗi chân tay Tô Mạc vụng về, thư giãn đâu

chẳng thấy, cứ đấm thùm thụp khiến thiếu gia họ Diệp la bai bải. Cả lớp

được một phen kinh hồn bạt vía khi chứng kiếm “nam vương” lạnh lùng của

lớp hôm nay bỗng dưng nổi cơn mắng như tát nước vào mặt Tô Mạc đang cun

cút phục vụ.

Được cái Tô Mạc chỉ vụng tay vụng chân thôi chứ đầu

óc cũng rất lanh lẹ. Sau một hồi bị cằn nhằn, cô cũng đã biết phải làm

thế nào, không đấm bóp cho Tử Khiêm như kiểu mổ lớn lúc trước nữa.

Diệp Tử Khiêm hang ngày còn sai cô chạy xuống căng tin mua đồ ăn. Mỗi lần

“phụng lệnh”, tuy không nói ra nhưng trong lòng Tô Mạc luôn hậm hực, coi thường cái kiểu con trai to xác mà mồm mép háu nhai đồ vặt. Người đâu

cao to đồ sộ mà lại thích ăn quà vặt như con gái, không coi thường sao

được!

Nhưng Diệp thiếu gia cũng có tí lương tâm, lần nào cũng

nhón lại một ít “ban” cho Tô Mạc. Thế là “nô lệ” Tô Mạc ngày nào cũng

nhận được nửa miếng sô cô la từ tay Tử Khiêm. Vị ngọt béo ngậy ấy giống

hệt ký ức năm xưa. Mỗi lần Tô Mạc được nếm hương vị đặc trưng ấy, cô đều nhớ về quá khứ để rồi khi nhắm mắt lại, hình ảnh hai đứa trẻ quấn quýt

hiện lên rồi lại nhạt nhòa đi.

Khoảng cách giữa Tử Khiêm và Tô

Mạc mỗi lúc một ngắn lại. Ngô Du Du hay thốt lên với cô bằng giọng

ngưỡng mộ: “Đúng là Diệp Tử Khiêm đối xử với cậu càng ngày càng khác

mà!” Cô nhăm nhó và thầm nhủ: “Vừa làm ô sin không công lại bị ăn chửi

suốt ngày thì khác cái nỗi gì”. Nếu khác, cô tình nguyện nhường chỗ cho

Du Du luôn, cứ “ăn hành” cả ngày đi rồi biết!

Nhưng Du Du làm sao hiểu nổi tâm trạng của cô. Thấy Tô Mạc cứ im thin thít, tưởng được tán đồng, Du Du lại bắt đầu chí chách:

- Này, hình như Diệp Tử Khiêm có vẻ thích cậu rồi hay sao ấy? Không thì sao tự dưng lại đối xử với cậu như thế?

Tô Mạc có cảm giác Du Du vừa gài một quả bom hẹn giờ to tướng lên đầu cô,

mặt cô biến sắc rõ rệt. Du Du càng tưởng cô đang thẹn thùng nên vẫn

ngoan cố:

- Có khi thật đấy! Hai người mà cặp với nhau thì còn gì bằng, tớ cũng được ăn sái ở gần cậu ta thêm chút xíu. Hotboy cơ mà, chơi với hotboy thì tha hồ mà oai!

Tô Mạc chỉ muốn

dập tắt ước muốn lãng xẹt của Du Du, đằng nào cô cũng đã kiên quyết từ

chối Diệp Tử Khiêm. Nhưng cô không thể nào quên được nụ hôn bất thình

lình trong nhà vệ sinh nam hôm nọ. Trong trẻo, ấm nồng, tuy chỉ thoáng

qua như cơn gió nhẹ nhưng dường như đã gây nên cơn chấn dộng trong lòng

cô. Đó là nụ hôn đầu tiên cô nhận được trong trạng thái tình táo từ khi

hiểu chuyện đời tới nay.

Tuy Ôn Tư Niên cũng từng trao cho cô nụ

hôn, nhưng cô hoàn toàn không có ấn tượng gì hết, chỉ biết hình dung lại trong cõi mơ hư ảo. Nhưng nụ hôn của Diệp Tử Khiêm lại khác hoàn toàn,

cậu ta như thô bạo bắt não bộ cô phải ghi nhớ cảm giác ấy bằng được. Thi thoảng nhắm mắt lại, cô vẫn nhớ cảm giác hai làn da mỏng chạm nhau, khe khẽ, âm ấm, một hơi thở xa lạ, nhưng mạnh mẽ và gấp gáp.

Cả hai

đều không ai hé nửa lời về nụ hôn ấy và coi nó như một chuyện chưa hề

xảy ra. Nhưng cảm xúc ấy đã in lại sâu đậm trong ký ức của cô, thật lòng không thể coi nó như chuyện chưa từng có.

Cô khẽ nhắm mắt, Du Du lại rủ rỉ bên tai:

- Oài, sao mặt mũi cậu tự dưng đỏ lừ vậy?

Cô giật mình và định thần lại, Diệp Tử Khiêm cũng bị câu nói của Du Du thu hút sự chú ý, cậu quay lại nhìn chằm chằm vào cô. Đôi mắt hoa đào không che giấu nổi vẻ lo âu, nó cứ xoáy thẳng vào tâm can cô.

Tô Mạc cảm thấy mất tự nhiên nên tự động hướng mắt ra chỗ khác, da mặt cô nóng lên rần rật. Diệp Tử Khiêm tỏ ra bất mãn:

- Tránh cái gì! Tôi đáng sợ vậy à?

- Đâu… Tránh đâu. – Tô Mạc vẫn cứ nhìn chăm chăm vào cuốn bài tập vật lý

trên bàn, từng huyết mạch li ti dưới da như sắp vỡ tung, mặt cô đỏ lên

như quả gấc, giọng nói cũng lí nhí dần.

Ánh mắt săm soi của Diệp

Tử Khiêm vẫn khôn