Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Có Phải Anh Yêu Em

Có Phải Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322702

Bình chọn: 7.00/10/270 lượt.

phức. Hình như Tô Mạc thấy nhạt miệng, cô trệu trạo nhai vài miếng rồi kêu no. Ôn Tư Niên cũng không làm khó cô đành nói:

- Ăn no rồi thì về trường học tiếp đi. Để anh đưa em về. – Một lời đề nghị khó chối từ.

Tô Mạc ngước mắt nhìn anh ảm đạm, cô thấy trả lời cũng được mà không trả

lời thì cũng thế nhưng càng nhìn anh, đôi mắt cô càng long lanh vì bị

hút hồn. Ôn Tư Niên bất giác khẽ thở dài, anh định nói thêm điều gì

nhưng cô lại là người nên tiếng trước:

- Anh Tư Niên, cho em xem ví anh được không?

Ôn Tư Niên sững người, cô lặp lại giọng cuống quýt, khẩn cầu hơn:

- Em chỉ xem một tẹo, một tẹo thôi! Xem xong em sẽ về trường ngay!

- Để làm gì? Định tống tiền tôi đấy hả cô bé? – Anh định pha trò để lấp liếm nhưng chiêu đó sao đánh lừa nổi cô.

Tô Mạc ngang bướng nhìn thẳng vào anh, ánh mắt nửa kiên định nửa van xin

như đang tước hết mũ giáp, khiên kiêm trên người anh. Nhưng anh không

thể gật đầu đồng ý được, anh chỉ khẽ mím môi.

Bầu không khí như

đóng băng. Tô Mạc lập cập lục cặp sách. Chẳng mấy chốc, một cái ví trông đã phai màu xuất hiện trên tay cô. Cô hít một hơi sâu rồi bắt đầu mở

ví, lấy từ trong ngăn ra một tấm ảnh. Bức ảnh đã nhuộm màu năm tháng,

nhìn qua là biết nó đã có từ lâu lắm vậy mà vẫn được cất giữ cẩn thận.

Đó là tấm ảnh chứng minh thư của một cậu bé, bức phông nền đỏ kiểu cũ tôn

lên vẻ khôi ngô xán lạn và nụ cười sưởi ấm cõi lòng của người trong ảnh.

Ôn Tư Niên bỗng thấy bí bức khó thở, Tô Mạc nhanh tay lật đằng sau tấm ảnh ra, trên đó có ghi một dòng chữ nhỏ, thời gian không xóa nhòa được nét

vụng dại còn đọng lại trong từng nét bút.

“Đời này Tô Mạc chỉ làm cô dâu của anh”

Cảnh tượng cô bé đang mắm môi mắm lợi nắm nót viết từng con chữ xiêu xiêu

vẹo vẹo như hiện rõ mồn một trước mắt anh. Lời cam đoan rất mực nghiêm

túc ấy lúc nào cũng khiến anh thấy vui phơi phới trong lòng. Cô bé nhõng nhẽo đòi anh phải lấy ảnh của cô ra và viết một câu tương tự:

“Đời này Tư Niên chỉ làm chú rể của em”

Mặt sau tấm ảnh chứng minh thư nền đỏ được điểm thêm nét chữ bay bướm của anh tựa lời thề đã khắc ghi vào năm tháng:

Dòng chữ ấy vĩnh viễn không phai màu, ký ức kia mãi mãi chẳng tan biến.

Trước lúc ra đi, anh bỏ lại sau lưng mọi thứ liên quan đến cô, ảnh, búp bê,

thậm chí những món quà sinh nhật vừa ngộ nghĩnh vừa buồn cười mà chưa

năm nào cô quên dành tặng anh.

Nhưng riêng bức ảnh ấy, anh không bao giờ nỡ vứt bỏ.

Anh chỉ dám lặng lẽ cất giữ nó trong chiếc ví bất ly thân. Làm thế, anh sẽ

giữ trọn vẹn được mọi thứ của năm ấy, anh và cô sẽ là hai đứa trẻ mãi

mãi không bao giờ lớn, vĩnh viễn chẳng hề đổi thay.

Anh chợt thấy khóe mắt cay cay và bất giác đưa lên dụi. Dường như tay anh vừa chạm

phải một làn sương rất mỏng. Một lúc sau, anh cười và nói:

- Thôi, đừng làm khó anh nữa mà!

Cô bé nhất quyết không đáp, vẫn kiên định nhìn thẳng vào mắt anh. Khóe mắt anh như có giọt nước đang chực chờ lăn xuống. Anh ngoảnh đầu né tránh

rồi lẳng lặng nói:

- Tất cả đều là chuyện của ngày xưa rồi. Hồi đấy trẻ con không biết gì, em đừng nghĩ là thật.

- …

- Với lại anh trai em đính hôn rồi. Anh thích cô ấy lắm, bọn anh… - Nói

đến đây, lời nói như mắc lại ngang chừng cổ họng, chữ nào trôi ra là cứa vào họng anh chữ đấy. Nhưng anh vẫn muốn tiếp tục.

Đột nhiên cô gái cười, đôi mắt híp lại như một đứa em gái ngoan rất biết điều:

- Em biết mà anh. Ban nãy em đùa với anh thôi, làm gì nghiêm trọng thế! – Cô khẽ trách, đứng dậy vươn vai và cười trông đến tội – Ăn no khiếp!

Ngồi học tiêu hóa là vừa.

- Ừ, để anh đưa em về trường.

- Thôi… - Mạc muốn từ chối nhưng Ôn Tư Niên vẫn khăng khăng:

- Đi nào!

Điệu bộ quả quyết của anh xua tan mọi ý định lảng tránh trong đầu cô. Tô Mạc đành cười trừ nhưng vẫn tỏ vẻ khách sáo và ngại ngần:

- Thế thì đành làm phiền anh vậy, anh trai yêu quý!

Ôn Tư Niên lặng người nhưng không biết nói gì thêm. Anh cùng cô bước ra khỏi quán và lái xe đưa cô về trường.

Suốt dọc đường, hai người hoàn toàn chìm trong im lặng. Từ lúc nổ máy, Tô

Mạc chỉ bải hoải ngắm cảnh ngoài xe bằng con mắt ảm đạm, chẳng ai đoán

nổi cô đang suy tư những gì. Còn Ôn Tư Niên cũng chỉ câm lặng nắm lấy vô lăng, chưa bao giờ anh lái xe chậm đến thế, như thể toan níu giữ khoảnh khắc này lại, cho cô mãi mãi bên anh dù cho vật đổi sao dời.

Nhưng thoắt một cái, chiếc xe đã đưa hai người về đến nơi. Tô Mạc bước xuống, chẳng ngờ Ôn Tư Niên cũng bước theo cô. Anh lặng lẽ nhìn và bất chợt

đưa tay nghịch ngợm những lọn tóc của cô. Hành động không khác gì Ôn Tư

Niên và Tô Mạc thời thơ ấu, vẫn là những ngón tay đắm đuối cuộn tròn

trên những dải tóc lụa là, cảnh vẫn đó nhưng người còn đâu.

- Cố

gắng học hành tử tế nhé. – Ôn Tư Niên động viên cô bằng câu nói quê mùa

nhất trần đời. Dẫu vậy, Tô Mạc vẫn chăm chú lắng nghe, thấy anh chỉ nói

đến đấy, cô cười và đáp:

- Rồi!

- Liệu mà cư xử tốt với bạn bẹ, đừng chọc giận con bé.

- Rồi!

- Thôi, tự lo liệu nhé!

- Rồi!

Cuối cùng cũng chẳng còn lời gì để trao cho nhau, Ôn Tư Niên không muốn kết

thúc cuộc hội thoại theo cách nhạt nhẽo như vậy nhưng