Chuyện Dũng Cảm Nhất

Chuyện Dũng Cảm Nhất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324011

Bình chọn: 8.5.00/10/401 lượt.

lắc đầu.

Trình Bắc là nghiên cứu sinh được Diệp Dĩ Trinh dẫn

dắt, mới đi điều tra ở tỉnh J về.Trước mặt chị là một chồng lớn những mô hình

cong cong thẳng thẳng, Ôn Nhiễm nhìn mà chóng mặt.

"Chị à, thầy Diệp đối với học trò đều nghiêm khắc

vậy sao?"

"Chỉ mới bác bỏ vài lần mà cho là nghiêm khắc

sao?"Trình Bắc nháy mắt, nhìn cô cười:"Giáo sư Diệp làm việc rất chú

ý hiệu quả, nếu em không theo kịp, thầy tự nhiên sẽ cho em nghỉ.Hơn nữa cách

giảng của thầy cũng rất đặc sắc, hình như em cũng đã được nghe qua."

Ôn Nhiễm vô cùng đồng ý.

Trình Bắc vỗ vỗ khuôn mặt cô, tổng kết:"Cho nên,

tốt nhất là làm thay vì nói, đỡ phải nghe mấy bài thuyết giảng dài dài."

Chiều thứ sáu, hội nghị học viện thường chỉ khoảng một

tiếng, hôm nay lại kéo đến tận sáu giờ mới kết

thúc.Diệp Dĩ Trinh đứng thẳng dậy, day day hai bên mắt.Mấy vị giáo sư lại chuẩn

bị tổ chức nhậu nhẹt, mời anh đi.Anh vốn không thích rượu chè, liền từ chối,

một mình đi ra ngoài.

Trở lại văn phòng nhìn đèn bên trong còn sáng, Diệp Dĩ

Trinh mở cửa ra thấy Trình Bắc còn làm việc, tầm mắt chếch đi một chút lại nhìn

thấy một dáng người, Ôn Nhiễm?Anh có chút kinh ngạc nhíu

mày đi về phía Trình Bắc,"Còn chưa đi à?"

Trình Bắc nở nụ cười:"Không có gì ạ em chuẩn bị

về bây giờ, Ôn Nhiễm có về không?"

Ôn Nhiễm theo bản năng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên

tường,đã gần bảy giờ tối, bảy giờ tối.

Vừa định nhấc thắt lưng cứng đờ dậy, Diệp Dĩ Trinh đã

thong tả đến bên cạnh, xoay người nhìn máy tính trước mặt cô.Ôn Nhiễm ngồi trên

ghế, một mùi hương trong trẻo lại lạnh lùng từ người hắn thoảng ra, khiến cô

không thể ngồi yên, đến khi tâm tình nổi loạn Diệp Dĩ Trinh cuối cùng cũng đứng

thẳng dậy, mỉm cười: "Có chút tiến bộ."

Ông trời của tôi ơi, cuối cùng cũng được giáo sư Diệp

cho phép, Ôn Nhiễm nước mắt lưng tròng.

Trình Bắc cười vụng trộm:"Thầy à, Ôn Nhiễm chiều

nay giúp em rất nhiều, Lưu Bân không biết chạy đi đâu, may nhờ em ấy mới có thể

hoàn thành."

Ôn Nhiễm có chút ngại ngùng:"Em chỉ làm một ít

thôi mà."

Động tác uống nước của Diệp Dĩ Trinh ngừng lại, cúi

đầu nhìn đồng hồ đeo tay: "Giờ trễ thế này rồi, tôi mời hai em ăn

cơm."

Mí mắt Ôn Nhiễm thiếu đường nhảy dựng lên, ngẩng đầu

nhìn Diệp Dĩ Trinh, chỉ thấy đôi mắt hắn có nét cười:"Coi như là khen

thưởng."

Quán Giang Hoài

Tháng 11 trời bắt đầu lạnh nhưng trong khách sạn này

lại rất ấm áp.Ôn Nhiễm cầm một chén trà nóng nhìn Diệp Dĩ Trinh lật lật thực

đơn.Trong lòng chộn rộn, cô đêm nay thật không hiểu mình bị làm sao nữa, mới

nghe thưởng đã chạy theo ngay.

Lúc đầu là đi 3 người nhưng đi được một đoạn Trình Bắc

lại gặp anh Lưu Bân.Cho nên bây giờ chỉ còn 2 người đi với nhau.Trình Bắc nhéo

nhéo lỗ tai Lưu Bân cho hắn la hét oái oái, mà thân là người thầy như Diệp Dĩ

Trinh cũng không ngăn lại, còn cẩn thận dặn dò:"Ra tay nhẹ thôi."

Với người từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh trường học có

tình đoàn kết thân ái như Ôn Nhiễm thật không

thích ứng nổi.

"Ôn Nhiễm"

Diệp Dĩ Trinh bỗng ngẩng đầu, Ôn nhiễm còn chưa kịp

rút tầm mắt đã bị nhìn thấy, nhất thời có điểm 囧 :"Sao ạ?"

"Muốn ăn gì?"

" Cháo ạ." Không cần nghĩ ngợi đã vội nói

ra, nói xong cô mới thấy ... mất mặt quá.

Diệp Dĩ Trinh nhìn cô một cái, trong mắt có ý

cười.

Ôn Nhiễm:"..." Cô đương nhiên không nhìn ra

điều đó, nhưng mà cô cũng không nghĩ ra muốn ăn cái gì, nhất là khi có một pho

tượng đại thần ngay trước mặt, ăn cũng không tiêu hóa nổi.

Đợi cho khi cơm canh bưng lên, Ôn Nhiễm nhìn chén cháo

rau dưa trước mặt, rất chi là sung sướng.Diệp làm như không có việc gì bắt đầu

ăn cơm, nhận ra ánh mắt của cô , anh ngẩng đầu hỏi:"Không ngon sao?"

Ôn Nhiễm vội lắc lắc,dùng thìa múc một muỗng to cho

vào miệng, không kịp nghe Diệp Dĩ Trinh dặn cẩn thận, giây sau đã bị nóng mà

mếu máo.

Diệp Dĩ Trinh sửng sốt một chút, nhịn cười đưa khăn

tay ra: "Ôn Nhiễm em không cần gấp, cũng không ai tranh với em."

Ôn Nhiễm ... mất mắt quá thể.

Sau khi ăn xong Diệp Dĩ Trinh đi lấy xe, Ôn Nhiễm đứng

tại cửa, nhún nhún chân cho đỡ lạnh.Bỗng nhiên, cách đó không xa có tiếng ồn ào

nhốn nháo, hình như một nam một nữ cãi nhau.Ôn Nhiễm cũng nhìn xem, quả nhiên

đúng là có hai người đang giằng kéo.Cô vốn không hứng thú với mấy chuyện thế

này nhưng lại thấy người con gái có chút quen quen.

Lâm Sanh? Cô giật mình.Lâm Sanh buông áo người con

trai ra, nhìn thấy cô lại vờ như không có gì xảy ra, nhưng đôi mắt mờ nước đó

cũng không giấu được.

Ôn Nhiễm đi về phía Lâm Sanh, gật đầu chào, từ nhỏ đến

lớn cứ khi nào làm lộ bí mật của người khác, người bị xấu hổ luôn là cô, nhưng

thật ra so với cô Lâm Sanh cũng bối rối không ít.Cô lướt mắt qua người con trai

đang cau mày bên cạnh, mặt mày cũng có điểm thú vị.

"Ôn Nhiễm" Ngay khi cô nghĩ nên giảng hòa

hai người này thế nào, thầy Diệp đã gọi,Ôn Nhiễm quay đầu thấy chiếc xe màu xám

của hắn ven đường, qua cửa kính, đôi mắt đen láy đó nhìn cô, đảo qua Lâm Sanh

rồi đến nam sinh bên cạnh, khẽ gật đầu.

Không lẽ thầy nhớ rõ?Ôn Nhiễm không kịp nghĩ nhiều,

cầm túi xách nói với Lam Sanh: "Mình về


Polly po-cket