
dù như thế người khác nhìn qua cũng không thể hiểu
được, đó mới là đang thuyết giáo.Hai chính là khuôn mặt hoàn mỹ này đây, cái
khía cạnh hài hòa với nhau, cô càng nhìn càng líu lưỡi.
Thấy hắn đứng dậy, cô liền nhận lại thuốc mỡ, cảm ơn
thầy.Diệp Dĩ Trinh nhẹ giọng nói:"Không có cách nào với em, nhìn học trò
của mình ngơ ngơ ngác ngác như vậy, làm thầy như tôi đúng là chưa làm trong bổn
phận."
Ôn Nhiễm:"..." Hình tượng hoàn mỹ về Diệp Dĩ
Trinh vừa mới dựng nên đã tan nát thành ngàn mảnh.
Cô ôm túi sách bước ra ngoài, chưa đến được cửa đã bị
kêu lại:"Đúng rồi, Ôn Nhiễm, học viện gần đây có một hạng mục mới đưa
xuống, trong đó có một hạng mục giống với đề tài của em, Ngô giáo sư nói em nên
thử một lần, tôi đã thay em nhận rồi."
Ôn Nhiễm sửng sốt trong chốc lát, khẽ oán
giận:"Xã hội này bình đẳng như vậy, thầy sao lại còn thực hiện chế độ
chuyên chế độc tài vậy?"
Diệp Dĩ Trinh mỉm cười:"Tùy việc mình tiếp xúc
với ai mà áp dụng cách ứng xử khác nhau nhưng trong nhiều trường hợp phương
pháp chuyên chế độc tài đôi khi cũng nên sử dụng."
Ôn Nhiễm:"..."
Ra khỏi tòa học viện Ôn Nhiễm lấy di động ra, nhìn số
điện thoại với tên Diệp Dĩ Trinh hồi lâu, lập tức cắn răng dứt khoát bấm, màn
hình thay đổi bằng hai chữ: lão Diệp.
Cuối tháng mười một, trường học bỗng nhiên tổ chức một
hoạt động thể dục thể thao cực kì sôi nổi, thế là vừa về kí túc xá Ôn Nhiễm đã
nhận được một tin cực kì bất hạnh.
Tuyên truyền viên của hội nghiên cứu sinh- Đồng Chu
chống nạnh nói:"Ôn Nhiễm, mình nhớ rõ cậu đã từng nói năm một đại học cậu
có học qua tennis đúng không?
Ôn Nhiễm xấu hổ quá, có nhất thiết phải nhớ rõ ràng
như vậy không, cô sao không biết mình có nói điều đó nhỉ?Ôn Nhiễm xoa xoa mặt
còn chưa kịp phản ứng đã bị bạn học Đồng Chu chặn ngang ôm lấy: "Thật tốt
quá, chọn cậu".
"Mình, mình làm gì?"
Lưu Phỉ Phỉ bày ra một vẻ mặt đồng tình:"Tháng
sau trong viện có tổ chức đại hội thể dục thể thao, kêu gọi mọi người tham gia,
ban của chúng ta được phân một số môn, nhìn qua thật sự là..."
"Nhóm cậu là môn nào?"
"Đá cầu và kiêu đại thằng".
"..." Xem ra hai người này cũng chiếu cố cô,
nhưng mà cô cũng nên phản kháng một chút chứ nhỉ :"Mình đã lâu không đánh
tennis giờ cuộc thi lại kề cận như vậy, hơn nữa tay mình còn đang đau, làm sao
mà phát bóng qua được lưới, mà khi đã không phát bóng qua được lưới..."
"Stop" .Đồng Chu kêu lên. "Nếu không
cậu phải tham gia chui phần phật vòng nhi, còn mình sẽ lo cái này..."
Ôn Nhiễm:"..." Cuối cũng cũng phải khuất
phục trước uy quyền của Đồng Chu
Đứng trước sân tennis , cầm chiếc vợt chạy qua chạy
lại, Ôn Nhiễm có một cảm giác.... bất lực.Đồng Chu đứng phía trên khán đài vẫy
vẫy:"Bạn học Ôn, mình xả thân bồi dưỡng cậu thành tài a."
Một người chưa từng đụng qua tennis xả thân bồi luyện,
gà mờ lại còn có gà mờ hơn, thật là...Ôn Nhiễm nén nhịn khuôn mặt đầy xúc động
xuống, tung trái banh lên đánh, mắt cô nhìn theo, quả nhiên không làm người ta
thất vọng, qua lưới.
Cô nhìn Đồng Chu, cười mỉa:"Mình lấy banh, tiếp
tục".
Tập luyện mãi đến giữa trưa, lâu không vận động Ôn
Nhiễm mệt thở hồng hộc, cổ tay như muốn trật khớp, sử dụng chút sức lực cuối
cùng, tung banh ra ngoài.Không cần tốn công đi lấy banh, cô buông luôn vợt hai
tay chống gối thở phì phò.
"Còn mệt hơn cả chui phần phật vòng nhi..."
"Cậu thật không có tiền đồ mà..."
Cô nghe thấy Đồng Chu nói mình, ngay cả sức tranh cãi
cũng không có.Xoa xoa thắt lưng, Ôn Nhiễm vừa định đứng dậy đã thấy một bóng
người, nhìn tiếp lên trên là ống quần tây đen phẳng lì, bước chân từ tốn làm Ôn
Nhiễm có một loại dự cảm, còn chưa kịp chứng thực đã nghe Đồng Chu la lên:
"Thầy Diệp, thầy đi đâu vậy ạ?"
Thầy Diệp, Diệp Dĩ Trinh, quả nhiên là hắn.Ôn Nhiễm
đứng thẳng người, trực diện nhìn.
Diệp Dĩ Trinh mỉm cười ấm áp, cầm quả banh cô đánh ra
còn chưa kịp nhặt, tầm mắt đảo qua Ôn Nhiễm, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tập luyện mà
hồng lên, trên mặt phảng phất ý cười, anh gật đầu chào Đồng Chu khiến cho Đồng
cô nương không khỏi kích động:"Dạ, thầy cứ đi qua".
Trong khuôn viên trường đại học B có một khu dành cho
giáo viên, mối vị giáo sư đều mua một căn.Diệp Dĩ Trinh cũng mua mấy phòng,
nhưng mà rất ít khi ở, đa phần thời gian đều ở trọ bên ngoài.Mấy ngày nay vì có
mấy hạng mục, bận rộn quá nên đành ở tạm trường.Hôm nay vừa tan học, anh không
đi xe nên chậm rãi đi trong trường, tầm mắt lơ đãng lướt qua thấy Ôn Nhiễm đang
đứng trong sân tennis.Đứng đó nhìn một lát thấy cô nàng giương nanh múa vuốt
rất ngốc khiến anh không khỏi mỉm cười.
Anh xoay xoay trái banh, đôi mắt đen đầy ý cười nhìn
Ôn Nhiễm:"Đại hội thể dục thể thao em tham gia môn tennis?"
Người mới bị giáo sư Diệp thi hành chính sách chuyên
chế độc tài nào đó rầu rĩ ừ một tiếng.Diệp Dĩ Trinh cười cười ném trả banh cho
Đồng Chu, lại cầm cây vợt của cô xem kĩ,"Vợt này dùng để đánh tennis khá
tốt."
Ôn Nhiễm mím môi:"Em có học tennis bốn năm
trước".Nên sớm quên hết rồi.
Diệp Dĩ Trinh như không nghe ra ngụ ý của cô, cầm vợt
tiếp tục xăm